Cẩu Đản nhìn cái hộp mà nuốt nước miếng, hung hăng gật gật đầu.

Tiêu Trần đi dạy học mà còn mang theo Cẩu Đản, thật sự là do bó chiếu rồi.

Hàng này có một tật xấu lớn nhất, đó chính là không nhìn thấy Tiêu Trần thì sẽ vừa khóc vừa làm loạn.

Tiêu Trần dắt Cẩu Đản, vẫy tay tạm biệt mẹ. Nhìn cảnh tượng long trọng thế này, cứ ngỡ là đang đi ra chiến trường chứ.

Ngoài cửa, Thanh Y đứng đợi đã lâu.

2 giờ lên lớp, 12 giờ anh ta đã đứng đây chờ rồi.

Cẩu Đản vừa rời khỏi tầm mắt mẹ Tiêu Trần thì giống như chờ không nổi nữa, muốn mở ngay hộp ra, muốn ăn như gió cuốn.

Kết quả bị Tiêu Trần giật mất.

Tiêu Trần treo cái hộp trên cổ mình, nhe răng nói: “Cẩu Đản, nếu con mà không nghe lời, đừng hòng nghĩ đến chuyện ăn bánh quy gấu nhỏ nhé.”

Cẩu Đản phồng má, vẻ mặt rất chi là không vui.

Tiêu Trần cười ha ha, treo hai hộp bánh bích quy lên cồ, dáng vẻ tung ta tung tăng nhìn rất buồn cười.

Học viện tu hành của thành phố Minh Hải, lúc trước chính là trường trung học Tường Vi.

Trải qua hai tháng cải tạo, nơi này đã triệt để trở thành một thành lũy quân sự, các loại phương pháp bảo an đều siêu trâu, còn có cả quân nhân vác súng trên vai đứng gác, đạn cũng lên nòng sẵn luôn rồi.

Nơi này đã hoàn toàn trở thành cấm địa với người bình thường, cho dù là kẻ nào thì cũng không được tùy ý tiếp cận.

Trên cổ Tiêu Trần treo hai hộp bánh quy, cà lơ phất phơ dắt Cẩu Đản đi vào học viện.

Tiêu Trần đưa ra giấy thông hành mà Thanh Y đặc biệt chuẩn bị cho mình ra.

Vẻ mặt binh sĩ thủ vệ kích động, kính chào Tiêu Trần theo nghi thức quân đội.

Tiêu Trần dắt Cẩu Đản đi vào học viện, nơi này đã thay đổi rất nhiều, chỗ nào cũng thấy tia hồng ngoại và trạm gác ngầm lung ta lung tung, thậm chí còn có cả máy bay không người lái lượn lờ tuần tra nữa.

Cẩu Đản nhìn máy bay không người lái bay trên bầu trời rồi nuốt nước miếng ừng ực, Tiêu Trần nhìn mà da đầu căng sắp nứt đến nơi.

Tiêu Trần nghiêm túc nói: “Tiểu tổ tông ơi, thứ đồ chơi kia không ăn được đâu.”

Vẻ mặt Cẩu Đản ngây thơ hỏi: “Ba ơi, tại sao lại không thể ăn được ạ?”

Tiêu Trần lại run hết cả người: “Không biết, đừng hỏi nữa, còn hỏi là đánh mông con đấy.”

Nhìn Cẩu Đản phồng má vẻ mặt không vui, Tiêu Trần đành chịu thua, mở hộp giấy lấy một ít bánh quy đặt vào trong tay Cẩu Đản.

Cẩu Đản ăn bánh quy, trên mặt viết đầy hai chữ: rất ngon.

Thanh Y đi bên cạnh nhìn mà đầu đầy mồ hôi, đang câ n nhắc thật nghiêm túc xem có nên cho rút máy bay không người lái về không.

“Ối mẹ ơi, tiểu tổ tông, đấy là súng, súng đấy!”

Lợi dụng lúc Tiêu Trần không để ý, Cẩu Đản nhanh như chớp chạy đến bên cạnh mấy chiến sĩ vừa chào Thanh Y, tò mò quan sát bọn họ.

Chiến sĩ cúi chào khi nãy nhìn thấy thiếu nữ xinh đẹp đến mức không thể tưởng tượng nổi thì sắc mặt đỏ ửng, có tí không dám nhìn thẳng vào Cầu Đản.

Thế nhưng những gì Cẩu Đản làm tiếp theo lại khiến tròng mắt anh ta sém văng ra ngoài.

Cẩu Đản chăm chú nhìn khẩu súng của người ta, nuốt nước miếng đánh ực một cái, hé miệng lộ ra hàm răng trắng bóng.

Cẩu Đản nhe răng cạp vào khẩu súng của người ta, sau tiếng ‘rắc rắc’ giòn tan, súng tự động trở thành súng không tự động luôn, nòng súng tự động cứ như vậy mà bị cắn đứt. Rồi xong, súng này coi như bỏ.

Cảnh tượng kinh hoàng khiến anh chiến sĩ kia sợ đến đờ cả người, đứng ngây như phỗng.

Cẩu Đản nhai nòng súng rau ráu, phát ra những tiếng ken két chói tai.

Tiêu Trần tiến tới, thành thục bóp miệng Cẩu Đản, sau đó ôm lấy eo, lật người nó lại lắc lư một lúc.

Một chuỗi động tác làm liền mạch, vô cùng thành thạo, nhìn giống như là đã làm qua vô số lần.

Mẩu vụn của nòng súng trong miệng Cẩu Đản đều bị phun ra hết.

Lúc này anh chiến sĩ kia mới lấy lại tinh thần, vẻ mặt muốn khóc nhìn Thanh Y: “Tướng quân…”

Thanh Y phẩy tay: “Không sao, tôi sẽ tự giải thích về khẩu súng, cậu không cần phải lo lắng.”

Sắc mặt chiến sĩ khá lên một chút nhưng vẫn còn hơi nhợt nhạt. Khẩu súng bị hỏng, cho dù Thanh Y có giải thích vẫn không thể tránh khỏi việc bị phạt.

Cẩu Đản bị Tiêu Trần lay lay, lại phồng má tức giận.

Tiêu Trần đành phải lấy thêm một ít bánh quy từ hộp giấy bỏ vào trong tay Cẩu Đả thì mới khiến nó cười lại.

Thật ra thì Cẩu Đản vẫn không rõ tại sao ba không cho mình ăn mấy thứ nhìn có vẻ rất ngon kia.

Tiêu Trần lắc đầu đi đến bên cạnh chiến sĩ kia, khoác một tay lên vai anh ta.

Đối mặt với Tiêu Trần, chiến sĩ hoảng sợ phát hiện ra bản thân đột nhiên không thể cử động được, mở miệng nhưng không thể phát ra âm thanh.

Vào lúc này, một luồng tử khí phát ra từ đầu ngón tay của Tiêu Trần, xông vào trong cơ thể người chiến sĩ.

 

0.25074 sec| 2422.227 kb