“Nếu cứ tiếp tục như vậy, nhà họ Tiêu bọn tôi cũng phải phá sản luôn quá!” Tiêu Trần nói xong thì vỗ một cái chát vào mông Cẩu Đản.

Cẩu Đản thì ngược lại, nằm ngang trên đùi Tiêu Trần nâng chân lên rồi lại thả xuống, chơi vui quên cả trời đất, hoàn toàn là cái vẻ lợn chết không sợ nước sôi.

Thanh Y nhịn cười, nói: “Học viện đã tuyển sinh xong rồi, lễ khai giảng đã định vào ngày mai, tiểu huynh đệ có rảnh thì...”

Tiêu Trần phẩy phẩy tay: “Lễ khai giảng này kia tôi không tham gia đâu, cứ nói cho tôi biết lúc nào lên lớp giảng bài là được rồi.”

Thanh Y gật đầu: “Hai giờ chiều ngày mai, tôi tới đón cậu nhé.”

Sau khi bàn xong chuyện đi dạy học, Tiêu Trần hơi tò mò hỏi: “Anh làm hiệu trưởng cũng có tí oan ức nhỉ, mấy hạt giống tốt đều chạy đến học viện khác hết rồi.”

Thanh Y lại chẳng hề có tí không vui nào, cười như lão hồ ly.

“Có sao đâu, có sao đâu, chỉ cần tiểu huynh đệ chịu đến dạy học là được rồi.”

Tất cả lễ khai trường của học viện tu hành đều đặt cùng một ngày, hơn nữa hiệu trưởng những học viện này cũng sẽ tuyên bố một tin tức mang tính bùng nổ.

Đó chính là công khai xác định các cảnh giới tu hành, và một bộ hệ thống tu hành hoàn chỉnh.

Người biết rõ mấu chốt trong đó đều xôn xao một trận, linh khí thiên địa khôi phục chưa được bao lâu, hệ thống tu hành từ đâu ra chứ.

Chẳng qua những người cuộc lại nói năng thận trọng, chỉ cường điệu một lần nữa là hệ thống tu hành này không có bất cứ vấn đề gì.

Có nhiều nhân vật nổi tiếng như vậy cùng vỗ ngực cam đoan, bộ hệ thống tu hành này xem như đã được cố định rồi.

Học viện tu hành của thành phố Minh Hải.

Thanh Y và Kỳ Tri Ức đang nói chuyện trong phòng làm việc của hiệu trưởng.

Thật ra cục diện hôm nay đều do một tay Kỳ Tri Ức bố trí mà thành.

Lúc trước, sau khi Thanh Y có được hệ thống tu hành từ chỗ Tiêu Trần thì đã trực tiếp tìm quân sư quạt mo Kỳ Tri Ức để bàn bạc.

Hai người đều cho rằng bằng sức của một mình bọn họ thì hoàn toàn không có khả năng mở rộng bộ hệ thống tu hành này.

Muốn cố định nó, nhất định phải có các thế lực lớn ủng hộ.

Cho nên mới có việc xây thêm các học viện tu hành khác, để mỗi tỉnh phải có một học viện.

Hơn nữa hiệu trưởng học viện tu hành phải là một trong người thực lực mạnh mẽ, hoặc là tộc trưởng của các đại gia tộc.

Như vậy càng có lợi cho việc mở rộng và củng cố hệ thống tu hành.

Đây là chuyện hợp tác cùng có lợi, Thanh Y không cần bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, mà những người kia cũng có thể đạt được công pháp tu hành.

Thật ra Thanh Y hoàn toàn có thể lặng lẽ thu mấy đồ đệ, sau đó tìm một chỗ khai tông lập phái.

Có công pháp của Tiêu Trần làm nền móng, lại thêm thiên phú của bản thân của anh ta, tất nhiên Thanh Y sẽ… hào quang rực rỡ trong thời đại lớn.

Nhưng Thanh Y chẳng những không làm như vậy mà ngược lại còn công khai hệ thống tu hành khắp thiên hạ.

Nguyên nhân rất đơn giản, câu ‘chuẩn bị cho đại chiến’ của Tiêu Trần vẫn luôn ghim chặt trong lòng anh ta.

Thanh Y cảm thấy Tiêu Trần không cần phải lừa mình, cho nên bây giờ mới có một loạt bố cục thế này.

Đối với việc học viện của mình bị lạnh nhạt, Thanh Y tuyệt đối không sợ, thậm chí còn thấy hơi buồn cười.

Bởi vì đệ tử trong học viện của anh ta có một phần đến từ chính các chiến sĩ của Mạng Nhện, những chiến sĩ này mới là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm.

Mục đích cuối cùng của Thanh Y là muốn cho học viện của mình trở thành đại bản doanh vận chuyển nguồn máu mới cho tổ chức.

Hơn nữa có Tiêu Trần tọa trấn trong học viện, Thanh Y có thể yên tâm 100%.

Tuy Thanh Y đã rời khỏi Mạng Nhện nhưng vẫn luôn quan tâm đến an nguy quốc gia, cái này chắc là có liên quan đến tính cách cá nhân.

“Tiểu Trần, con đi dạy học thì phải chịu trách nhiệm, không thể lừa gạt người ta đâu đấy. Còn nữa, mang mấy món này cho bọn trẻ ngoan đi.”

Mẹ Tiêu Trần nói hoài nói mãi, từ khi nghe nói con trai muốn đi làm thầy giáo, mẹ Tiêu Trần vui đến trên mặt nở hoa, thậm chí còn tiêu một số tiền lớn, đặc biệt chuẩn bị mấy bộ âu phục cho Tiêu Trần.

Con cái nhà người ta vẫn đang phát sầu tìm cách tiến vào học viện, con trai nhà mình lại đi học viện làm thầy giáo.

Tiêu Trần ăn mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn theo yêu cầu đặc biệt của mẹ, cả người đều không được tự nhiên, nhưng không muốn làm mẹ mất hứng nên hắn vẫn kiên trì mặc tiếp.

Mẹ Tiêu Trần còn chuẩn bị hai cái hộp giấy, bên trong đầy bánh quy gấu nhỏ. Hai cái hộp này được dùng dây cột lại, treo trên cổ Cẩu Đản, cứ lắc la lắc lư làm cho Cẩu Đản nhìn vẻ khá buồn cười.

Mẹ Tiêu Trần sờ sờ cái đầu nhỏ của Cẩu Đản nói: “Vui lắm đúng không, đi theo thì phải nghe lời ba ba nha, đừng nghịch ngợm biết không hả?”

 

0.08728 sec| 2404.719 kb