Tiêu Trần vừa đánh vừa mắng: “Ba cho mày mày lì này, ba cho mày lì này, cái gì mà Tiêu Duyệt Tri, gọi Tiêu Lì Lì mới đúng.”

“Bốp~!” “Lần trước đi ra ngoài mua cái gì bánh quy gấu với bà nội cũng gặm một nửa cái Ferrari, thứ đồ chơi kia có thể ăn hả? Hả?”

“Bốp~!”

“Cả ngày chỉ có biết ăn bánh quy gấu, ba cho mày ăn, ba cho mày ăn này.”

“Bốp~!”

Cẩu Đản chỉ cảm thấy mông đau như bị hỏa thiêu, liền ngoạc mồm ra khóc huhu.

“Khóc, ba cho mày khóc, mày còn mặt mũi mà khóc hả, cả ngày tìm đường chết, ba cho mày chết luôn.”

Cẩu Đản nghe xong lập tức ngậm miệng lại, phồng má trợn mắt.

Tiêu Trần thấy hàng này không ăn vạ nữa thì trong lòng càng hung ác, bàn tay vung lên càng mạnh

“Mày, con nhãi này còn dám lì lợm ương bướng hả.”

Trên mông Cẩu Đản lại bị đánh thêm vài cái, lần này nó đã thả cuống họng, gào khóc ầm ĩ.

Thanh Y nhìn cảnh này đến trợn mắt há mồm: “Rốt cuộc thì cậu muốn người ta khóc, hay là không được khóc!”

Với lại, rõ ràng hai người này nhìn không cách nhau bao nhiêu tuổi, sao cô bé này lại gọi Tiêu Trần là ba chứ?

Còn có cái gì mà gặm Ferrari của người ta, xảy ra chuyện gì vậy trời?

Tiêu Trần được đánh sướng hết cả tay, hung hăng xả cơn giận.

Cẩu Đản che mông, phồng má chạy ra mặt cỏ lăn lộn.

Thanh Y nhìn mà rơi lệ đầy mặt, không phải người này vừa bị đánh à? Sao bây giờ lại không nhìn ra tí biểu cảm nào thế?

Tiêu Trần đỡ trán, phát hiện đánh con nhóc kia một chập, kết quả người tức ói máu vẫn là mình.

Tiêu Trần ỉu xìu bắt chuyện với Thanh Y: “Tùy tiện tìm một chỗ ngồi đi, tôi nói với anh chuyện phân chia cảnh giới.”

Ban đầu Tiêu Trần vốn định dùng công pháp có phân chia cảnh giới để trao đổi, nhưng trên sách kia ghi quá phức tạp, hắn cảm thấy lấy đồ của người ta thì vẫn phải có tí trách nhiệm.

Thanh Y ngồi xuống cái ghế bên cạnh Tiêu Trần, im lặng lắng nghe.

“Tôi đã nói với anh cách phân chia cảnh giới, anh có thể trực tiếp dùng nó để làm chuẩn cho hệ thống tu hành của trái đất, không có bất kỳ khuyết điểm gì đâu.”

Thanh Y ngồi ngay ngắn một bên, khắc từng câu từng chữ mà Tiêu Trần nói vào trong lòng.

Những lời Tiêu Trần nói hôm nay sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến tương lai của toàn bộ giới tu hành.

“Tu hành tổng cộng có chín đại cảnh giới, bình thường chúng ta đều thích gọi là, Hạ tam cảnh (3 cảnh giới cấp thấp), Trung tam cảnh (3 cảnh giới tầm trung) và Thượng tam cảnh (3 cảnh giới cấp cao).”

(3 cảnh giới cấp thấp) (3 cảnh giới tầm trung) (3 cảnh giới cấp cao).”

“Hạ tam cảnh chia làm: Bát Vân Cảnh, Đồng Thân Cảnh, Trúc Lô Cảnh. Ba cảnh giới này còn được gọi là Đăng Sơn tam cảnh, từ việc nguyên khí thiên địa dẫn dắt bên ngoài nhân thể, đến xây dựng căn cơ, rèn giũa da thịt gân cốt huyết dịch của nhân thể.”

“Bát Vân Cảnh rất dễ giải thích, mỗi ngày vén mây mù thấy mặt trời, là cảnh giới tu hành nhập môn, không quá chênh lệch với Phá Thiên Cảnh của các người.”

Thanh Y có chút hoảng sợ, Phá Thiên Cảnh mình vẫn luôn lấy làm ngạo mạn, thì ra trong mắt Tiêu Trần chẳng qua chỉ là nhập môn mà thôi.

“Đồng Thân Cảnh cũng dễ hiểu thôi, chính là rèn luyện gân cốt, luyện thành một thân cương cân thiết cốt.”

“Trúc Lô Cảnh chính là nhân sinh trong thiên địa dùng thể phách làm lò luyện, có thể chứa được bao nhiêu sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến căn cơ tu hành sau này.”

Thanh Y nghe được thì sững sờ, những điều này đã mở ra trước mắt anh ta một cánh cửa lớn chưa từng thấy.

“Trung tam cảnh chia làm: Phá Hải Cảnh, Long Môn Cảnh, Kim Đan Cảnh.”

“Phá Hải Cảnh nói như thế nào nhỉ? Thiên địa linh khí bắt đầu mở rộng kinh mạch nhân thể, linh khí nuôi dưỡng thân thể, đến cảnh giới này thì tuổi thọ sẽ tăng cao.”

“Long Môn Cảnh, ý trên mặt chữ, cá chép hóa rồng, tu hành từ nông đến sâu.”

“Kim Đan Cảnh, du khách kết thành Kim Đan mới chính thức thuộc về chúng ta.”

Thanh Y nghe xong thì gật đầu.

“Người có thiên phú tương đối khá, thường thì đều sẽ vào được Trung tam cảnh, nhưng nếu không có đại cơ duyên thì cả đời cũng chỉ như vậy mà thôi.”

“Thượng tam cảnh chia làm: Phi Thăng Cảnh, Tiên Nhân Cảnh, Thần Nhân Cảnh.”

“Tam cảnh này thì khó mà nói rõ, chỉ có thể tự lĩnh hội chứ không thể giải thích bằng lời được. Đúng là rất ít người có thể đi đến tam cảnh này, đều dựa vào thiên phú và đại cơ duyên cả.”

Nếu như thiên phú của nhân vật chính, thì đời này thôi đừng ảo tưởng.”

Thanh Y gật gật đầu: “Nghe vua nói một buổi hơn đọc sách mười năm.”

Tiêu Trần cười ha ha: “Mười năm? Anh đọc một ngàn năm cũng đọc không ra, lại còn mười năm gì chứ.”

“Ví von, ví von mà, khà khà.” Thanh Y ngượng ngùng cười.

Tiêu Trần suy nghĩ một chút nói tiếp: “Phía trên chín cảnh giới này còn có Thần Đạo tam cảnh, người vào được tam cảnh này đều có thể xưng là đại năng.”

Thanh Y có chút hoảng sợ, chín cảnh đã đủ nhiều rồi, thế mà còn có cả Thần Đạo tam cảnh, tổng cộng là mười hai cảnh giới.

Cả đời người thật sự có thể đi đến một bước kia ư?

 

0.05431 sec| 2413.656 kb