Linh khí khôi phục mới có mấy ngày mà người này đã đột phá, xem ra cũng là thiên chi kiêu tử!

Tiêu Trần hỏi: “Đột phá rồi à?”

Thanh Y gật gật đầu: “Đột phá, nhưng rất mù mờ.”

“Mù mờ?” Tiêu Trần thấy hơi khó hiểu.

Thanh Y thở dài, có chút bất đắc dĩ nói: “Trước khi linh khí khôi phục, tôi cũng đã tới Phá Thiên Cảnh đỉnh phong, công pháp tu hành trên cơ bản đều ngừng lại ở Phá Thiên Cảnh. Chẳng qua bây giờ linh khí khôi phục, tôi cũng đột phá Phá Thiên Cảnh nhưng lại chẳng biết tí gì về chuyện tu hành tiếp theo.”

Tiêu Trần gật gật đầu, đây là chuyện mà mỗi tinh cầu có linh khí khôi phục đều gặp phải.

Chuyện thế này cũng chả có cách gì giải quyết được, chỉ có thể thông qua thời gian để thay đổi. Thời gian trôi qua, hệ thống tu hành sẽ dần dần hoàn thiện.

Tiêu Trần tò mò nhìn Thanh Y: “Chuyện thế này mà anh cũng chạy đến hỏi tôi à?”

Thanh Y suy nghĩ một chút, vẫn quyết định ăn ngay nói thật.

“Không dối gạt tiểu huynh đệ, chúng tôi đã điều tra tất cả mọi chuyện về cậu, phân tích dựa theo thực lực của cậu, chúng tôi suy đoán có thể trong tay cậu có hệ thống tu hành hoàn chỉnh.”

Tiêu Trần gật đầu, mình đã bày ra chiến lực, bị người điều tra cũng không có gì quá kỳ lạ.

Tiêu Trần suy nghĩ một lát rồi nói: “Các người đoán không sai, tôi thật sự có hệ thống tu hành hoàn chỉnh, hơn nữa tôi còn có thể cho anh một bộ công pháp tu hành hoàn chỉnh, nhưng các người có thể bỏ ra thứ gì ngang giá để trao đổi đây?”

Giọng điệu của Tiêu Trần có tí ranh mãnh.

Một bộ hệ thống tu hành hoàn chỉnh, đối với vài tinh cầu tu hành mà nói thì không đáng một đồng.

Nhưng đối với trái đất bây giờ, nói là vật báu vô giá cũng chưa đủ đâu.

Thanh Y có chút khó xử, anh ta không phải thiểu năng, tất nhiên biết rõ một bộ hệ thống tu hành hoàn chỉnh đối với trái đất bây giờ có ý nghĩa như thế nào.

Chỉ cần có nó thì bọn họ có thể vượt lên một bước. Trong giới tu hành, vượt lên trước một bước chính là vượt lên tất cả.

Thanh Y lấy một quyển sách cổ màu đen từ trong ngực ra.

“Quyển cổ tịch này lấy được trong một bí cảnh, ghi lại rất nhiều về chuyện về thời đại lớn, hơn nữa vài trang cuối của nó hình như có phong ấn, với thực lực của chúng tôi thì không đọc được.”

Tiêu Trần gật gật đầu, anh giai này vẫn biết rõ nặng nhẹ, không cầm mấy thứ vớ vẩn đến lừa gạt mình.

Thanh Y nói xong lại lấy ra hai cái cái hộp ngọc nhỏ nhỏ đen đen, mặt ngoài khắc đầy các ký tự lung tung rối loạn.

Tiêu Trần liếc mắt đã nhận ra mớ ký tự lộn xộn kia hẳn là một loại thuật phong ấn nào đó.

Cảm nhận được đồ vật trong hộp ngọc, Tiêu Trần hớn hở nói: “Rất có thành ý, không tệ không tệ.”

Hai cái hộp này, một chứa Ly Hoả Tinh, một chứa Canh Kim Tinh.

Hai loại này đều là Ngũ Hành Bản Nguyên Tinh, dù là ở Hạo Nhiên Đại Thế Giới thì cũng là bảo vật hiếm có.

Tuy có hơi ít, nhưng để Tiêu Trần dùng một bộ hệ thống tu hành hoàn chỉnh trao đổi thì hắn cảm thấy vẫn còn được.

Có thêm hai thứ này, việc khôi phục thể xác của hắn và khôi phục thân đao cho Ngục Long sẽ nhanh hơn rất nhiều.

Tiêu Trần đang vui vẻ cười thấy răng không thấy mắt thì chợi có bóng người xuất hiện nhanh như gió, cướp đi cái hộp trong tay Thanh Y.

Thanh Y ngu người, có Tiêu Trần ở đây nên anh ta gần như chẳng có tí đề phòng nào, hơn nữa bóng người kia cũng nhanh đến dọa người.

“Tiểu tổ tông.”

Thời điểm Thanh Y đang bị sốc nặng, Tiêu Trần đã gào to.

Thanh Y nhìn theo ánh mắt Tiêu Trần, lập tức dở khóc dở cười.

Cô gái nhỏ lúc nãy vẫn còn lăn qua lộn lại trên cỏ, trong tay đang cầm hai cái hộp nhỏ, tò mò lật qua lật lại nhìn nhìn.

Đúng lúc này, Cẩu Đản bất ngờ há miệng cắn một phát lên cái hộp, Tiêu Trần nhìn mà hãi hùng khiếp vía một trận.

Hai thứ này đều vô cùng cuồng bạo, nếu thực sự bị Cẩu Đản nuốt vào thì không biết sẽ bung bét đến mức nào

“Tiêu Duyệt Tri, con ra đây cho ba.”

Nghe Tiêu Trần gọi đại danh của mình, toàn thân Cẩu Đản khẽ run rẩy, biết ngay là lớn chuyện rồi.

Cẩu Đản dùng vẻ mặt vô cùng đáng thương nhìn Tiêu Trần, bởi vì lần trước Tiêu Trần gọi đầy đủ họ tên của nó, trên mông nhỏ đã phải chịu mấy bàn tay ác muốn chết.

Tiêu Trần đột nhiên biến mất khỏi cái ghế đang ngồi, khi xuất hiện lại thì đã ở bên cạnh Cẩu Đản.

Hắn thoáng cái giật lấy hai cái hộp trong tay Cẩu Đản, sau đó trong ánh mắt hoảng sợ của Thanh Y, một lần tọng hết vô miệng.

“Ba lợi hại quá trời.” Cẩu Đản vỗ tay, hai mắt sáng long lanh.

Nhìn Cẩu Đản, Tiêu Trần nhe răng cười: “Còn lợi hại hơn nữa kìa.”

Nói xong lập tức túm chặt lấy Cẩu Đản, kẹp nó vào nách.

Tiêu Trần ngồi trên ghế, đặt Cẩu Đản nằm ngang trên đùi mình, đánh bôm bốp lên cái mông vểnh của nó.

 

0.05889 sec| 2419.75 kb