Ông cụ sững sờ một lát lập tức đứng dậy, lấy tay áo lau chùi nước mắt trên mặt.
Ông ta cười ha ha nói: “Không mở, không mở, chỉ cần Đại Đế không sao, Đại Đế nói gì cũng phải.”
Ngục Long nhìn cảnh này thì tức tới mức ngứa răng, cô có thể triệu hoán Đao
Ngục, nhưng muốn mở Đao Ngục ra còn phải được Đao Bộc gật đầu đồng ý.
Cô là chìa khoá của Đao Ngục, tuy Ngục Long có thể mạnh mẽ mở cánh cửa bằng đồng ra, nhưng làm vậy không chỉ tổn thương nguyên khí, còn là hành động coi thường Đại Đế.
Ngục Long chỉ có sát tâm nặng chứ đâu phải kẻ ngốc, Tiêu Trần là chủ nhân của cô, đã đi tới bước đường này còn muốn cưỡng chế mở Đao Ngục ra thì đúng là hành vi của thằng khờ rồi.
Ngục Long biết không còn hy vọng mở cửa, dường như cô đang giận dỗi lại truyền một ít khí huyết vào Đao Ngục, cánh cửa bằng đồng trở nên càng rõ rệt hơn.
Tiêu Trần vui mừng hớn hở chìa một bàn tay ra, khẽ quơ trước bộ ngực cao vút của Ngục Long rồi nói đầy đê tiện: “Tiểu Long Nhi, nếu cô còn không dừng tay thì tôi bóp ngực cô đấy nhé!”
Ngục Long nghiến răng kèn kẹt, đúng là hận không thể nhào lên cắn Tiêu Trần mấy cái.
Khí huyết trên người Ngục Long tan đi, cánh cửa bằng đồng trên bầu trời lại bắt đầu trở nên hư vô mờ mịt.
Ông cụ bưng bộ trường bào màu trắng kia quỳ dưới đất không ngừng khấu lạy, dường như đang nói điều gì đó.
Nhưng bầu trời dần khôi phục bình thường, rốt cuộc giọng nói của ông cụ cũng không còn truyền vào trong tai Tiêu Trần nữa.
Ngục Long nhìn đám Quỷ Liên chậm rãi rơi xuống, trợn mắt khinh thường bóng dáng từ từ biến mất.
Tiêu Trần nhún vai lắc đầu rồi thở dài, rút tay về với vẻ hơi đáng tiếc.
Quỷ Liên cũng không rơi xuống, chỉ bay lơ lửng trên đỉnh đầu quỷ quân.
Dù vậy cũng khiến quỷ quân cảm nhận được trên đầu mình đang treo một thanh kiếm sắc bén, bản thân sẽ tan tành mây khói bất cứ lúc nào.
“Tiểu Lộ, cậu qua đây cho tôi.”
Tiêu Trần vẫy tay với Lãnh Tiểu Lộ, giờ phút này cậu ta vẫn đang để ý vòng ngực của mình, không ngừng thở dài lắc đầu.
Lãnh Tiểu Lộ nghe thấy giọng nói của Tiêu Trần, lập tức vui vẻ lại, chạy nhảy tới trước mặt hắn.
Một tay Tiêu Trần nắm lấy lỗ tai của Lãnh Tiểu Lộ: “Suốt ngày nhảy nhót giống con thỏ vậy, không ra thể thống gì.”
Lãnh Tiểu Lộ đau đến nỗi nghiến răng toét miệng, hơi ấm ức cúi đầu.
Tiêu Trần chỉ vào đám quỷ quân đang quỳ lạy trên mặt đất rồi nói: “Này, sau này đội quân này đều thuộc về cậu.”
Lãnh Tiểu Lộ nhìn lướt qua đấm quỷ quân không thấy điểm cuối, hơi lắp bắp nói: “Em… Em không làm nổi đâu.”
Tiêu Trần nghe xong lời này, mí mắt giật giật, cậu ta cũng đã làm đánh sấp hết mười mấy quốc gia, chẳng lẽ còn không dẫn dắt nổi chút quân đội này.
“Người dẫn đầu lăn ra đây cho tôi.”
Tiêu Trần hét to một tiếng với đại quân, tuy không gọi được người dẫn đầu nhưng lại có một người khác bước ra.
Tiêu Trần vừa dứt lời, trên không trung phía trước cách đó không xa nổi lên dao động.
Một vị tướng quân điệu đà tay cầm trường thương, mặc giáp trắng đang cưỡi ngựa đi ra từ trong không trung dao động kia.
Theo sau anh ta còn có từng đội kỵ binh.
Những kỵ binh này tràn đầy khí giết chóc, ánh mắt vô cùng lạnh lùng nghiêm nghị, đang cưỡi vong linh chiến mã hiên ngang, trông cao cấp hơn hẳn đội quân do Quỷ Đế dẫn đầu mấy bậc.
Kỵ binh trật tự đi ra, không hề phát ra âm thanh nào, họ xếp hàng ngay ngắn ở hai bên. Đến cuối cùng số lượng vượt quá hàng nghìn.
Tướng quân cưỡi ngựa trắng xoay người xuống ngựa, quỳ một chân dưới đất, nói với Lãnh Tiểu Lộ đang luống cuống: “Vi thần cứu giá đến trễ, xin Vương thứ tội.”
Lãnh Tiểu Lộ nói lắp bắp: “Ai… Ai… Ai là Vương của anh, anh đừng nói bậy.”
Tiêu Trần suýt nữa bật cười, nói: “Của cậu, bọn họ đều thuộc về cậu.”
Lãnh Tiểu Lộ nhìn Tiêu Trần với vẻ tội nghiệp, rất dễ nhận thấy chỉ cần có Tiêu Trần ở đây, cậu ta sẽ luôn ỷ lại hắn.
Tiêu Trần lắc đầu nói: “Đứng lên nói đi, ngoài việc cứu giá ra, chắc vẫn có chuyện khác chứ.”
Tướng quân lại không hề có bất cứ phản cảm nào với hành vi vượt quá chức phận của Tiêu Trần, thậm chí còn có cảm giác đương nhiên.
Tướng quân đứng dậy xua tan ý nghĩ kỳ lạ này ra khỏi đầu, chắp tay nói với Tiêu Trần: “Tiền bối suy đoán như thần, thời đại lớn đã đến, địa ngục lập tức mở ra, Vương nên về nhà rồi.”
“Về nhà? Tôi mới không muốn về nhà, lúc tôi ra ngoài đã từng nói với mẹ, hừ.”
Lãnh Tiểu Lộ lập tức chuồn tới sau lưng Tiêu Trần, ló đầu hung dữ nói với tướng quân.
Tướng quân dở khóc dở cười: “Không phải về nhà họ Lãnh, là về địa ngục.”
Lãnh Tiểu Lộ càng không chịu, chu mỏ lên không vui nói: “Tôi mới không muốn đi làm Vương gì đó, tôi chỉ ở đây, đâu cũng không đi.”
Cậu ta nói xong giơ quả đấm lên vung mạnh vài cái với tướng quân, vừa bướng bỉnh lại hơi đáng yêu.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo