Một bộ khôi giáp màu lam tuyết xinh đẹp thoáng cái bao trùm toàn thân Tiêu Trần, ngay cả con dao phay chói lọi cũng biến thành màu lam trong veo.
Hai mắt Lãnh Tiểu Lộ đứng sau lưng Tiêu Trần lấp lánh đầy ngôi sao: “Anh Tiêu Trần giỏi nhất. Dùng dao chặt thịt cũng có thể bày ra chiêu đáng gờm như thế.”
Tiêu Trần kéo phăng mũ giáp trên đầu xuống, lầm bầm nói thầm: “Xấu vượt vũ trụ mẹ nó luôn.”
Lãnh Tiểu Lộ ngơ ngác, rõ ràng bộ giáp này cực kỳ đẹp đẽ, còn oai hùng hiên ngang nữa. Xấu chỗ nào?
Tiêu Trần nắm mũ giáp, xoay tròn cánh tay, sau đó ném thẳng về phía nữ quỷ đứng cách đó không xa.
“Này thì đến nhà tao ra vẻ ta đây này.”
Tiêu Trần xoay tròn cánh tay một vòng, ném mũ bảo hiểm về phía bóng người kia, tuy rằng vẫn còn cách một khoảng khá xa, nhưng sức mạnh của Tiêu Trần lớn tới cỡ nào chứ?
Hầu như trong chớp mắt mũ bảo hiểm bị quăng ra ngoài đã lao tới trước mặt người phụ nữ được xưng là Quỷ Đế kia.
Quỷ Đế hoàn toàn không ngờ Tiêu Trần còn có cách làm như vậy, cô ta nhìn mũ bảo hiểm màu xanh bỗng chốc phóng to ở trước mắt.
Ánh mắt Quỷ Đế lạnh nhạt, không có bất cứ hành động nào, bây giờ muốn phản ứng lại đã không còn kịp nữa.
Nhưng cô ta hoàn toàn không hoảng hốt, thậm chí khoé miệng còn nở nụ cười mỉa mai.
Chỉ chốc lát, cơ thể của Quỷ Đế trở nên mơ hồ, mũ bảo hiểm là đồ vật thật muốn đập trúng hồn ma vô hình, quả thật là chuyện viển vông.
Tuy có một số đồ vật có lực sát thương rất lớn với hồn ma, nhưng mấy thứ đó chỉ đối phó được với ác ma bình thường mà thôi.
Thực lực bản thân Quỷ Đế lớn mạnh khác thường, ngay cả những lão già chuyên môn đối phó ma quỷ của Thiên Sư Phủ kia cũng không thể tổn thương cô ta một chút nào.
Thế nhưng khóe miệng của Quỷ Đế vừa nhếch lên, cả người đã bay ra ngoài.
dù thế nào cô ta cũng không ngờ rằng mũ bảo hiểm màu xanh đó không những đánh trúng cơ thể mơ hồ của cô ta, còn không hề nể nang đập thật mạnh lên khuôn mặt mình.
Trong phút chốc, tu vi mà Quỷ Đế lấy làm tự hào lại không có bất kỳ tác dụng phòng ngự nào.
Ngay sau đó Quỷ Đế bị mũ bảo hiểm đánh đến mức lộn nhào hết mấy vòng, quỷ khí nồng nặc trên người cũng bị đánh tan đi không ít.
May mắn tu vi cô ta thâm hậu, có thể sánh ngang với Phá Thiên Cảnh đỉnh phong.
Nếu đổi lại là Quỷ Vương bình thường, có lẽ sẽ bị mũ bảo hiểm này đập tới mức tan tành mây khói.
Quỷ khí trên người Quỷ Đế tan bớt một ít, gương mặt vẫn luôn mờ nhạt không rõ kia cũng lộ ra.
Quả thật là một người đẹp có sức hấp dẫn vô hạn, thành thục mà quyến rũ.
Quỷ Đế lật đật từ dưới đất bò dậy, trông vô cùng nhếch nhác, mất mặt mũi trước thuộc hạ của mình như vậy, bây giờ cô ta chỉ muốn ăn sống nuốt tươi Tiêu Trần
Sau khi Tiêu Trần ném mũ bảo hiểm ra, hắn tuỳ ý vung vẩy dao phay vài cái giữa không trung, đưa tay bắt lấy hư không.
Một người trung niên có thân hình thấp bé, khuôn mặt trắng trẻo không râu bay ra từ trong đại quân.
Người trung niên hoảng hốt nhìn cơ thể không chịu sự kiểm soát của mình, lớn tiếng hét lên: “Quỷ Đế, cứu tôi.”
Giọng nói sắc bén giống như con gà trống bị bóp cổ.
Tiêu Trần khẽ móc lỗ tai mắng chửi rằng: “Đồ khốn nạn này, mày chết chắc rồi, hôm nay ai đến cũng vô dụng.”
Người trung niên mất kiểm soát bay tới bên cạnh Tiêu Trần, bị hắn giẫm một chân lên đất.
Tiêu Trần hung ác chăm chú quan sát người trung niên, giơ dao phay trong tay lên.
“Đừng giết tôi, đừng…”
Lời van xin của người trung niên vẫn chưa nói xong thì Tiêu Trần đã hạ dao xuống, dao phay chặt lên cổ ông ta.
Cơ thể của người trung niên nhanh chóng nứt ra như mai rùa, sau đó đột ngột tan vỡ, tan biến giữa trời đất.
Tiêu Trần múa dao một đường, cười hì hì nói: “Ha ha, cuối cùng mẹ mày cũng đã yên tĩnh.”
Quỷ Đế nhìn hết tất cả mọi chuyện, không chỉ cô ta bị đánh bằng mũ bảo hiểm mà ngay cả quân sư của mình còn bị người ta một dao chém chết, tức giận tới mức hai mắt phun lửa, chỉ ước gì tự mình ra trận xé nát Tiêu Trần.
Nhưng cô ta có thể đi tới vị trí này, vẫn phải có chút đầu óc, tuy quân sư không giỏi võ lực, nhưng dù thế nào cũng mang danh Quỷ Vương.
Một con Quỷ Vương bị người ta bổ ra bằng một nhát dao phay, điều này thật sự nghe rợn cả người.
Đường đường Quỷ Vương không chết trên tay Đại Chân Nhân của Thiên Sư Phủ, ngược lại chết dưới dao phay, đúng là xui xẻo mà.
Nhưng từ điểm này cũng có thể nhìn ra, thực lực của chàng trai tên Tiêu Trần này kinh khủng đến mức nào.
Quỷ Đế cau mày lại, thoáng nhìn đại quân bên cạnh một lần nữa, đột nhiên tâm trạng trở nên tốt hơn.
Quỷ Đế khôi phục tâm trạng của mình, nở nụ cười mê hồn nói: “Anh trai không cần tức giận như vậy chứ, lần này bổn Đế đến đây không có ý khác, chỉ là muốn gặp thử người sau lưng của anh thôi mà.”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo