Ngục Long đã sắp bùng nổ, một luồng sát ý ngút trời xông thẳng về phía đám quỷ quân vô tận.

Trời đất đang run rẩy.

“Quỳ xuống, một bầy súc sinh vô lễ.”

Đội quân khổng lồ kia gặp phải áp lực như núi, đối với chúng mà nói luồng sát khí này hoàn toàn không phải là thứ họ có thể chịu đựng nổi.

Từng mảnh quỷ quân quỳ xuống như cắt rau hẹ.

Có một số quỷ tướng ỷ vào tu vi bản thân cao cường, vẫn muốn cố chịu một lúc, kết quả nháy mắt đã tan thành mây khói.

Lãnh Tiểu Lộ cảm nhận được luồng sát ý xông thẳng vào cơ thể mình, chân mất sức muốn quỳ xuống, kết quả bị Tiêu Trần một tay đỡ lấy.

Tiêu Trần kéo Lãnh Tiểu Lộ tránh sang một bên, hai người ngồi xổm song song với nhau, giống như hai tên du côn của bộ đôi quê mùa.

Tiêu Trần bày dáng vẻ đang xem kịch, trong tay chỉ thiếu cầm miếng dưa hấu, để thể hiện hắn là quần chúng ăn dưa mà thôi.

Ngục Long quay đầu lại nhìn Tiêu Trần.

Tiêu Trần giơ tay phải lên vẫy nhẹ, cất tiếng: “Hello.”

Lần này Ngục Long không hề trợn mắt khinh thường, cảm thấy hơi cay mắt khi nghĩ tới những chuyện Tiêu Trần từng trải.

Ngục Long bèn xoay đầu đi, nhìn đám quỷ quân đang cúi lạy kia, không thể nhịn nổi lửa giận trong lòng.

“Người đời, đều là sợ uy không sợ đức.”

Luồng sát ý ngút trời kia chủ yếu nhằm vào Quỷ Đế.

Thậm chí Quỷ Đế chưa kịp chống cự cả người đã bị mạnh mẽ đè ngã dưới đất.

Cô ta rất hoảng sợ, thậm chí toàn thân đều đang run lẩy bẩy.

Tại sao người phụ nữ giống như Võ Thần chiến trường này lại có sức mạnh mạnh như thế, thậm chí chỉ dựa vào khí thế của bản thân nháy mắt đã có thể làm tan rã đại quân của cô ta.

Quỷ Đế biết, có lẽ hôm nay mình chơi xong rồi.

Ngục Long bước tới trước mặt Quỷ Đế, nhìn cơ thể thướt tha run cầm cập kia hoàn toàn không che giấu sự chán ghét trên mặt.

“Con sâu kiến cái, không chỉ vô lễ với Đại Đế, lại còn mưu toan dụ dỗ Đại Đế, đúng là có chết ngàn lần cũng không hết tội.”

Giọng nói lạnh lẽo của Ngục Long vang lên bên tai Quỷ Đế.

Quỷ Đế vừa muốn ngẩng đầu, thử cãi lại một phen cho mình thì Ngục Long đã đưa chân đạp lên đầu của cô ta.

Thoáng chốc đầu của Quỷ Đế đã vỡ nát, vốn dĩ với tu vi của cô ta cộng thêm năng lực biến hoá của quỷ dị cũng không đến nỗi mất mạng.

Nhưng lần này Quỷ Đế không may mắn lắm, Ngục Long không hề cho cô ta cơ hội.

Sau khi chiếc đầu của Quỷ Đế bị đạp nát, thân xác cứ thế hoá thành từng đốm sáng, tiêu tan giữa trời đất.

Từ sống tới chết chẳng qua chỉ trong chớp mắt, thậm chí Quỷ Đế còn chưa nói ra lời trăng trối cuối cùng.

Giây phút Quỷ Đế tan biến gây đả kích cực lớn cho quỷ quân, Quỷ Đế vô địch trong mắt họ lại không chịu nổi một đạp của cô gái xinh đẹp không gì sánh bằng này.

Mười vạn đại quân càng lo sợ không thôi, kết cục biến thành sương khói khiến tất cả binh sĩ cúi đầu thấp hơn.

Bọn họ mong đợi vị Võ Thần này, rủ lòng từ bi tha cho lũ con sâu kiến cái như họ.

Ngục Long nhìn hành động của bầy con sâu cái kiến này, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh lùng.

“Hôm nay, không ai sống sót.”

Năm ngón tay của Ngục Long tạo thành móng vuốt, quầng sáng màu đỏ như máu ở đầu ngón tay không ngừng lay động, một luồng khí máu tanh giống như thực chất lan tràn ra ngoài từ trên người Ngục Long.

“Sột soạt.”

Móng vuốt của Ngục Long kéo thật mạnh giữa không trung, mang theo một tia sáng máu xinh đẹp.

Trong bầu trời đêm xa vời trên đỉnh đầu giống như một tờ giấy bị xé rách, phát ra một tiếng vang chói tai.

Tiêu Trần hãi hùng khiếp vía, đây là muốn mở ‘Đao Ngục’.

Tiêu Trần không ngồi yên được nữa, hiện nay bản thể thân đao của Ngục Long có vết nứt, nếu cố mở ‘Đao Ngục’ sẽ khiến cô phải chịu áp lực rất lớn, thậm chí có thể làm vết thương trên thân đao càng nặng hơn.

Với tư cách là bạn cũ vẫn luôn kề vai sát cánh bên cạnh hắn, làm sao Tiêu Trần có thể để Ngục Long mạo hiểm.

Hơn nữa đối phó một quỷ quân, không cần phải mở ‘Đao Ngục’, có lẽ suy nghĩ thật sự của Ngục Long chính là muốn dạy dỗ một bài học cho thế giới này.

Tiêu Trần khẽ vung tay, dao phay bị vứt ra ngoài vừa rồi lại trở về trên tay hắn.

Lúc này tiếng sấm sét vang dội khắp bầu trời, màn đêm yên tĩnh giống như bị móng vuốt cào xé.

Một vết nứt màu máu vô tận bắt đầu nhanh chóng lan tràn trong màn đêm.

Cả khung trời mênh mông bị xé rách, khí huyết trên người Ngục Long điên cuồng xông về phía khe hở vô tận kia.

“Ù! Ù!”

Một tiếng kèn lệnh già nua cổ xưa bắt đầu vang lên từ trong khe nứt.

So với tiếng kèn hiệu lệnh trước đó của quân đội Quỷ Đế, hoàn toàn không thuộc cùng một cấp bậc. Một cái là người khổng lồ đội trời đạp đất, cái còn lại là con sâu kiến cái tầm thường chẳng có tài cán gì.

Khí thế cổ xưa tang thương trào ra từ trong khe hở màu máu.

 

0.15299 sec| 2405.836 kb