Biểu hiện lúc này của Lãnh Tiểu Lộ mới giống ‘công chúa nhỏ’ trong một gia tộc lớn, không đúng nên là ‘cậu chủ nhỏ’, cũng không phải… Chậc, dù sao đều giống nhau.

Tiêu Trần vuốt ve đầu Lãnh Tiểu Lộ, chỉ quỷ quân vẫn đang quỳ dưới đất rồi nói với tướng quân: “Xử lý hết mấy thứ này trước rồi từ từ nói!”

Tướng quân gật đầu, quay lại nhìn nhánh quỷ quân kia, giọng điệu lạnh buốt nói: “Xúc phạm bề trên, ý đồ mưu phản, đánh vào địa ngục Vô Gian.”

Tướng quân nói xong, mấy kỵ binh kia lập tức hành động, áp giải đám quỷ quân kia bước vào trong không khí dao động.

Quỷ quân đã sợ đến vỡ mật nhưng lại hoàn toàn không dám phản kháng, bỏ binh khí xuống ngoan ngoãn đi vào bên trong, thứ chờ đợi bọn họ sẽ là một tương lai mãi mãi không ngày bình yên.

Tướng quân nhìn thấy vẻ mặt không vui của Lãnh Tiểu Lộ, trong mắt có chút bất đắc dĩ, cậu ta lại xoay đầu đi hoàn toàn không nhìn anh ta.

Tướng quân chỉ đành đưa mắt cầu xin Tiêu Trần giúp đỡ.

Tiêu Trần nhẹ nhàng sờ đầu Lãnh Tiểu Lộ, giọng điệu dịu dàng nói: “Nhóc con, vốn dĩ cậu tới địa ngục hay không, không phải do tôi tới khuyên nhủ, nhưng nếu là vì tôi mà cậu từ bỏ cơ duyên lớn này thì không đúng rồi.”

Lãnh Tiểu Lộ tỏ vẻ đáng thương kéo góc áo Tiêu Trần, trông thái độ này của hắn e rằng đã quyết tâm muốn cậu ta tới địa ngục rồi.

Tiêu Trần quay đầu lại, chăm chú nhìn vào đôi mắt to rưng rưng của Lãnh Tiểu Lộ, giọng điệu nghiêm túc xưa nay chưa từng có.

“Tôi là một vị Đại Đế, rất mạnh rất mạnh, mạnh tới mức ngay cả nằm mơ cậu cũng không dám tưởng tượng, đó là một cảnh tượng như thế nào. Nếu cậu không tới địa ngục làm Vương, từ bỏ cơ duyên lớn này, trên con đường tu đạo mai sau, có lẽ ngay cả bóng của tôi cậu cũng không thấy được.”

Lãnh Tiểu Lộ nghe Tiêu Trần nói vậy, cậu ta tỏ ra hơi đáng thương cúi đầu xuống, trong mắt lệ nóng tuôn rơi.

Tiêu Trần giúp Lãnh Tiểu Lộ lau nước mắt chảy xuống, dịu dàng nói: “Tiểu Lộ, chẳng lẽ cậu không muốn trở nên mạnh hơn, đi thử con đường tôi đã từng đi, nhìn xem phong cảnh mà tôi từng thấy sao?”

Lãnh Tiểu Lộ bĩu môi, không tình nguyện nói: “Không muốn, em chỉ muốn ở bên cạnh anh Tiêu Trần.”

“Phụt!”

Tiêu Trần suýt nữa phun ra một ngụm máu, sao đứa trẻ này cứng đầu không nghe người khác nói gì thế nhỉ? Sao trước kia không phát hiện ra đứa bé này bướng bỉnh như vậy chứ?

“Đại đạo là phải tự đi một mình, cậu không thể nào ở bên cạnh tôi cả đời được.”

Lãnh Tiểu Lộ lắc đầu, nhất quyết không đồng ý.

Mí mắt Tiêu Trần nhìn Lãnh Tiểu Lộ đến độ mí mắt nhảy dựng, thật sự muốn đấm thằng nhóc này hai phát, nhưng lại không nỡ.

Lúc này tướng quân mở miệng nói: “Vương đến địa ngục cũng không phải không thể về dương gian, hiện nay thiên đạo hỗn loạn, khá nhiều quy tắc không được đầy đủ, Vương không bị hạn chế nhiều. Chỉ cần Vương xử lý xong mọi việc của địa ngục là có thể về dương gian thăm người thân bất cứ lúc nào.”

Tiêu Trần đấm một phát vào viền mắt của tướng quân, chửi mắng: “Thằng nhãi con này, không nói sớm, để ông đây tốn nhiều nước miếng như thế.”

Tướng quân ấm ức che vành mắt lại, thế gian này đâu có ai lại từ chối làm Vương chứ? E rằng cũng chỉ có mình Lãnh Tiểu Lộ này thôi.

Lãnh Tiểu Lộ nghe thấy lời nói của tướng quân, cuối cùng cũng không bĩu môi nữa, nửa tin nửa ngờ nói: “Anh không được lừa tôi đấy.”

“Vi thần không gánh nổi tội khi quân.”

Lãnh Tiểu Lộ kéo vạt áo của Tiêu Trần: “Anh Tiêu Trần, sau này em trở về, còn được đến chỗ anh không?”

“Được, tất nhiên có thể.” Tiêu Trần không hề nghĩ ngợi đáp lại một câu.

Rốt cuộc Lãnh Tiểu Lộ cũng vui vẻ nở nụ cười.

Tiêu Trần nắm tay cậu ta, đi vào trong không khí dao động kia.

Tiêu Trần quyết định tiễn Lãnh Tiểu Lộ chặng đường cuối cùng, cũng xem như hộ tống cậu ta.

Muốn tới địa ngục làm Vương, cơ thể dương gian của Lãnh Tiểu Lộ không thể làm được.

Vì vậy cậu ta còn một cửa ải khó khăn cuối cùng, cơ thể dương gian hoá thành kim thân âm thần.

Tiêu Trần có hiểu biết đôi chút về những chuyện thần đạo này, dù sao chưa từng ăn thịt heo thì vẫn phải thấy heo chạy chứ?

Cơ thể dương gian hoá thành kim thân âm thần, quá trình vô cùng nguy hiểm, không cẩn thận một chút thì có lẽ hậu quả chính là thân chết đạo tiêu.

Tiêu Trần rất thích thằng nhóc này, không muốn thấy Lãnh Tiểu Lộ xảy ra chuyện gì.

Cậu ta gặp được Tiêu Trần vốn là một cơ duyên lớn của Lãnh Tiểu Lộ, hắn mong rằng cơ duyên này có kết quả tốt đẹp.

Sông Tịch Tịnh, nơi này trời đất vẫn yên ả im ắng.

Khi ba người Tiêu Trần xuất hiện một lần nữa thì bọn họ đã đến nhánh sông Tịch Tịnh kia.

Tận cùng nhánh sông bên trái từng là nơi trấn áp và phong ấn Tương Thần.

Hiện nay Tương Thần đã phá vỡ phong ấn, rời khỏi nơi này từ lâu.

Còn dòng chảy bên phải kia, cuối cùng giờ Tiêu Trần cũng đã biết được điểm cuối của nó nằm ở đâu.

Đó chính là địa ngục.

 

0.06012 sec| 2407.133 kb