Tiếng kèn lệnh vang lên không dứt, cả vòm trời không ngừng rung chuyển.
Khe nứt màu máu không ngừng mở rộng, dường như có chúa tể diệt thế sắp xé rách bầu trời bước vào thế giới này.
Lúc này, người tu hành của Hoa Hạ thậm chí toàn thế giới đều đang chú ý bầu trời sao bị xé nứt đó.
Tất cả mọi người đều nảy sinh ra một cảm giác bản thân chẳng qua một hạt dẻ giữa biển cả bởi tiếng kèn lệnh hào hùng và khe hở không ngừng mở rộng ấy.
Trên đỉnh Côn Luân Hoa Hạ, hai nam một nữ đang yên lặng đứng ở đỉnh núi.
Cô gái dịu dàng làm người ta hài lòng, một con hồ ly nhỏ màu hồng đang nằm trên bờ vai cô ta.
Lúc này hồ ly nhỏ run rẩy, có vẻ như vô cùng sợ hãi.
Cô gái nhẹ nhàng vỗ hồ ly nhỏ, nhìn bầu trời sao xé rách, luồng uy áp vô biên truyền ra từ trong vết nứt truyền, khiến cô ta cũng không mấy thoải mái.
Cô gái cố chịu luồng uy áp kia, sắc mặt trắng bệch nói: “Chẳng lẽ có người đã phát hiện nơi này, hiện tại thực lực của chúng ta chưa khôi phục, e rằng sẽ không đối phó nổi.”
Một người trẻ tuổi tuấn tú đứng cạnh cô gái lắc đầu nói: “Không thể nào, luồng ý chí ấy đang bảo vệ chỗ này, hoàn toàn không thể có Đại Năng nào phát hiện ra nơi này.”
Người trẻ tuổi tuấn tú nhìn sang người có vóc dáng cao to rồi hỏi: “Tương Thần, cậu tỉnh dậy sớm nhất, có cách nhìn gì.”
Khóe miệng Tương Thần nở nụ cười, thậm chí hơi phấn khởi, tự nhiên nghĩ tới chàng trai đánh nát nửa người của mình.
“Cố gắng mau chóng đánh thức Hậu Khanh, có lẽ dựa vào sức mạnh của tứ đại cương thi thủy tổ chúng ta, mới có thể đánh lại.”
Tiêu Trần cầm dao phay, chạy nhanh về phía Ngục Long.
“Băng Quỷ, nhập.”
Quanh người Tiêu Trần nổi lên quầng sáng màu xanh lam, chặn ở phía trước Ngục Long.
“Ôi chao, Tiểu Long Nhi đừng tức giận như vậy mà, nổi giận hại sức khoẻ đấy.”
Tiêu Trần tươi cười nói, kết quả gương mặt xinh xắn của Ngục Long tỏ ra lạnh lùng, cũng không tiếp lời hay cầm máu đang chảy ra trên người.
Tiêu Trần có chút không vui gãi đầu nói: “Để tôi đối phó mấy con cá tạp này là được, Tiểu Long Nhi cô tới bên cạnh nghỉ ngơi đi!”
Tiêu Trần nói xong, vung vẩy dao phay vài cái giữa không trung.
“Quỷ liên.”
Khác với lần đầu tiên ở sông Tịch Tịnh, lần này số lượng Quỷ Liên được triệu hoán ra đông hơn rất nhiều.
Từng đoá hoa sen to bằng bàn tay, chậm rãi rơi xuống từ không trung, phát ra hàn quang nhàn nhạt.
Lúc này đột nhiên trên bầu trời vang lên tiếng vỡ nứt ‘rắc rắc’ như thể pha lê vỡ vụn.
Vết nứt trên bầu trời màu đen cứ thế bắt đầu mở rộng ra hai bên trái phải, một phần của cánh cửa bằng đồng xuất hiện trên bầu trời xa xăm, hư vô mờ mịt, trông gần nhưng lại khá xa.
Cánh cửa bằng đồng vô cùng to lớn, bầu trời nứt ra chỉ có thể hiện rõ một phần của nó mà thôi.
Phía trên cánh cửa bằng đồng khắc đầy hoa văn rườm rà, cổ kính thăng trầm.
Dường như trước cánh cửa bằng đồng từng xảy ra trận chiến long trời lở đất, trên hoa văn phủ đầy vết máu màu đen đã khô.
Trên vết máu khí đen không ngừng bay ra, như thể tiếng gào thét của người chết, đang không ngừng nguyền rủa hung thủ giết mình.
Tiêu Trần nhìn cánh cửa bằng đồng sắp lộ ra diện mạo thật sự, đầu hắn như muốn nổ tung.
Nếu thật sự mở Đao Ngục ra thì cho dù chỉ thả một thứ bên trong kia ra ngoài, nói không chừng sẽ gây ra động tĩnh rất lớn.
Cánh cửa bằng đồng càng lúc càng rõ rệt, một con đường hư ảo kéo dài từ phía trước cánh cửa bằng đồng.
Một đốm đen cực nhỏ xuất hiện trên con đường hư ảo kia.
Đó là một ông cụ với dáng người thấp bé còng lưng, mặc một bộ áo vải thô rách nát, giống ông lão nông thôn tàn tật.
Ông cụ chỉ có một chân, thậm chí còn mù một mắt.
Bên cạnh ông cụ là một cái bàn, cái bàn cũng chỉ có một chân.
Tuy chỉ có một chân, nhưng cái bàn lại vững chắc dựng thẳng trên con đường thoắt ẩn thoắt hiện đó.
Trên bàn đặt một bộ trường bào màu trắng xếp ngay ngắn, người già cứ vậy nhìn bộ trường bào kia.
Có vẻ như ông ta cảm nhận được điều gì đó, bỗng nhiên đôi mắt đục ngầu trở nên sáng ngời, hai tay ông cụ bưng trường bào màu trắng kia lên.
Ông cụ cẩn thận từng li từng tí như đang bưng đồ vật quý giá nhất thế gian.
Ông ta bưng trường bào rời khỏi cái bàn một chân đó, nhìn xuống thế giới phía dưới, bỗng nước mắt tuôn rơi.
Ông cụ giơ cao bộ trường bào màu trắng qua đỉnh đầu, bỗng quỳ xuống.
“Đại Đế.”
Môi ông ta khẽ run, cuối cùng cũng có một ngày lại được thốt lên hai chữ này.
Ông cụ kích động đến nỗi cả người run lên.
Tiêu Trần nheo mắt lại, nhìn vòm trời phía xa.
Tiêu Trần vung dao phay, chỉ thẳng vào ông lão đang quỳ lạy trước cánh cửa bằng đồng.
“Đao Bộc, nếu ông dám mở cửa, tôi sẽ đánh bể đầu của ông.”
Giọng nói của Tiêu Trần xuyên qua thời không, đánh thẳng vào lòng ông ta.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo