Ai biết Lãnh Tiểu Lộ nghe vậy lập tức luống cuống, vội vàng nói: “Chị ấy tạo một cái ảo cảnh cho em, là một quốc gia, cho em làm Hoàng Đế.”
“Sau đó thì sao?” Tiêu Trần hỏi.
“Sau đó! Người ta soán vị, cậu ta không rên một tiếng nhường ngôi, còn bị người ta nhốt vào phòng nhỏ, mỗi ngày nhàn nhã sống vui sướng.”
Ngục Long lại hiện thân, hung hăng lườm Lãnh Tiểu Lộ.
Lãnh Tiểu Lộ sợ đến mức rụt cổ.
Tính Lãnh Tiểu Lộ vẫn hiền lành nhút nhát như thế, vừa lên ngôi Hoàng Đế có dáng vẻ này cũng không có gì lạ.
Thấy ánh mắt không cho là đúng của Tiêu Trần, mí mắt Ngục Long giật giật, hung hăng nói: “Quốc gia thứ hai, người khác tới đoạt quyền, lần này cậu ta không đến mức không rên một tiếng thoái vị nhường ngôi, ngược lại khóc hô, cầu xin người ta đừng làm thế.”
Tiêu Trần vỗ trán, đờ mờ, còn không bằng trực tiếp không rên một tiếng thoái vị.
“Quốc gia thứ ba, người khác đánh giặc, cậu ta nuôi mèo; Cái thứ tư, cả ngày chỉ biết thu gom mấy đồ vật nhỏ nhắn xinh xẻo, hoang phế chính vụ; Cái thứ năm, ngự giá thân chinh, còn chưa đánh đấm gì đã bị người ta bắn một tên chầu trời; Cái thứ sáu, thứ bảy… thứ mười...”
Ngục Long phun một thôi một hồi, bóc trần tội nợ mình phải chịu vì Lãnh Tiểu Lộ.
Tiêu Trần nghe mà suýt phun ra ngụm máu già của mình. Đệch mợ phá đổ mười mấy quốc gia mới học được cách làm Hoàng Đế thế nào.
Thế này mà trực tiếp đưa về Địa Ngục làm vu sơn tặc thì không chừng biến Địa Ngục thành bộ dáng thê thảm thế nào đâu.
Bằng không sao lại nói phúc duyên Lãnh Tiểu Lộ thâm hậu cơ chứ, gặp được Tiêu Trần, chuyện mẹ gì cũng giải quyết dễ như bỡn.
Tiêu Trần cười lắc đầu, nhìn Lãnh Tiểu Lộ đỏ mặt không dám nói gì bên kia: “Không sao, học được là tốt rồi.”
Ngục Long bất đắc dĩ thở dài, nhãi ranh này có thể gặp được Đại Đế, lại khiến Đại Đế nguyện ý che chở đúng là phúc khí tu tám đời.
Lúc này, Ngục Long đưa mắt nhìn phương xa, một luồng quỷ khí người thường không thấy được bốc lên tận trời, nhanh chóng đến gần biệt thự.
Lãnh Tiểu Lộ cũng cảm nhận được luồng quỷ khí ngút trời kia, lắp bắp nói: “Anh Tiêu Trần, có… có quỷ.”
Tiêu Trần đã phát hiện quỷ khí khổng lồ này từ lâu, cũng nhận ra quỷ khí hướng thẳng về phía nhà mình.
Quỷ khí khổng lồ như vậy tuyệt đối không phải do mấy chục hoặc mấy trăm con quỷ hình thành, có lẽ là một quân đội do ác quỷ cầm đầu đang hành quân tới đây.
Ngục Long cũng vì nhận thấy quỷ khí khủng bố này nên mới xuất hiện.
“Đại Đế, muốn ta đi giải quyết bọn nó không?” Ngục Long cắn răng, hung tợn hỏi.
Xem dáng vẻ này hình như là một bụng bất mãn với Lãnh Tiểu Lộ không có chỗ phát, chỉ có thể mượn đàn quỷ kia.
Tiêu Trần lắc đầu: “Chưa rõ người ta tới làm gì mà. Biết đâu là đến đón Tiểu Lộ mà cô ra thịt cả đoàn nhà người ta thì không hay cho lắm.”
“À.”
Ngục Long bất đắc dĩ đáp một tiếng, bóng người mờ dần.
Ngay khi bóng dáng Ngục Long gần biến mất, cô chợt kéo lỗ tai Lãnh Tiểu Lộ, lạnh lùng nói: “Đừng có cô phụ dụng tâm lương khổ của Đại Đế. Bằng không tôi thịt cậu.”
Lãnh Tiểu Lộ sợ khiếp vía, gật đầu như gà mổ thóc, nào còn dáng vẻ bệ vệ quân lâm thiên hạ lúc trước.
Tiêu Trần nhìn rất muốn cười, nói với Lãnh Tiểu Lộ: “Ngẩng đầu, ưỡn ngực, chu mông, bưng khí thế của cậu ra đối mặt đoàn quân quỷ này.”
‘Ù uuu! ’
Lúc này, tiếng kèn thê lương mà xa xăm vang lên.
Luồng quỷ khí vốn khổng lồ kia lại bắt đầu nhanh chóng lan rộng, tựa như có lượng lớn đội quân gia nhập vậy.
Nghe tiếng kèn mang theo khí tức sát phạt sa trường này, Tiêu Trần cau mày, ngoáy ngoáy lỗ tai, nói thầm: “Một đám tiểu quỷ, nửa đêm không ngủ được ra đây thổi cái rắm!”
Tiêu Trần vung tay lên, một luồng tử khí bao vây nhà mình, miễn cho lát nữa thật sự xảy ra chuyện gì lại đánh thức người trong nhà.
Tốc độ quỷ khí lan tràn vượt qua Tiêu Trần tưởng tượng, gần như chỉ trong nháy mắt, quỷ khí đã tới trước cửa nhà.
Lãnh Tiểu Lộ thấy khí đen quay cuồng thì tội nghiệp nhìn Tiêu Trần.
Tiêu Trần trừng mắt: “Nhìn tôi? Nhìn tôi làm gì? Rõ ràng là tới tìm cậu. Mau dùng khí tức bá vương của cậu dọa sợ chúng.”
Nhưng Tiêu Trần càng nói như vậy, Lãnh Tiểu Lộ càng có vẻ tội nghiệp hơn. Cái mặt rưng rưng chọc người thương tiếc này sao lấy ra nổi khí thế lúc vừa bước ra khỏi ảo cảnh.
Trước mặt Tiêu Trần, dù trải qua chuyện thế nào chăng nữa Lãnh Tiểu Lộ vĩnh viễn đều là đứa nhỏ xinh đẹp lại mơ mơ màng màng kia.
‘Loảng xoảng! ’
Lúc này, tiếng áo giáp va chạm vang vọng đất trời.
Luồng quỷ khí kia bình tĩnh trở lại, bắt đầu chậm rãi tản mát ra, tựa như trải rộng một tấm thảm đen cực kỳ khổng lồ, phủ kín tất cả những chỗ tầm mắt có thể đạt tới.
Một sĩ binh mặc giáp đen cầm mã tấu hiện thân giữa quỷ khí.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo