Tại sao ý chí Đại Đế lại muốn bảo vệ Trái Đất? Điều này không hề hợp lý.

Trái Đất có điều gì đáng để người khác thèm khát mà khiến cho một vị Đại Đế sau khi qua đời vẫn canh cánh trong lòng, luôn muốn bảo vệ.

Thanh Y Hầu có chút mờ mịt, không hiểu ý Tiêu Trần, nhưng vẫn giải thích một lượt.

Họ biết được chuyện của thời đại lớn từ trong một cuốn sách cổ thần bí.

Trên cuốn sách đó có ghi chép, Trái Đất từng xuất hiện ba lần thời đại lớn.

Thời kỳ hồng hoang, thời kỳ phong thần.

Mà lần cuối cùng gần đây nhất chính là bắt đầu từ thời Tiên Tần cho đến khi Đại Đường kết thúc.

Theo như những gì sách cổ đã ghi chép, cùng với số lần thời đại lớn buông xuống ngày càng nhiều, dường như linh khí trời đất trở nên yếu hơn, lần sau kém lần trước.

Bắt đầu từ lúc đủ loại hồng hoang biến dị cho đến Thần Ma bay đầy trời trong thời kỳ phong thần, cuối cùng chính là người tu luyện của Tiên Tần.

Vạn vật có thể lấy được sức mạnh từ trong trời đất ngày càng ít.

Tiêu Trần gật đầu, như vậy xem ra, ý chí Đại Đế này đã tồn tại khá lâu trên Trái Đất.

Nhưng rốt cuộc vị Đại Đế đã qua đời này định làm gì nhỉ? Tại sao muốn bảo vệ Trái Đất?

Cứ đoán mò như thế chắc chắn chẳng nghĩ ra câu trả lời, Tiêu Trần quyết định trở về hỏi Ngục Long, con nhóc này sống đã lâu.

Tuy rằng đầu óc Ngục Long có chút vấn đề, nhưng nói không chừng có thể tìm được manh mối trong mấy mảnh ký ức nào đó thì sao.

Một vị Đại Đế tồn tại chắc chắn để lại tiếng tăm, không nói đến danh tiếng có thể vang dội khắp tinh hà, nhưng nhất định cũng sẽ gây chú ý như sự tồn tại của Ngục Long chẳng hạn.

Đúng lúc này Thanh Y Hầu mở miệng nói: “Anh bạn nhỏ, tôi có một yêu cầu quá đáng, không biết cậu có thể đồng ý hay không.”

Tiêu Trần đầu đầy dấu chấm hỏi: “Anh nhờ cái bíp ấy, người bạn của anh vẫn còn nợ tôi Thụy Liên chưa trả đâu đấy, bảo anh ta nhanh chóng đưa tới cho tôi, để tôi tự mình đến lấy thì sẽ lật tung toàn bộ chỗ của các người lên đấy.”

Thanh Y Hầu mồ hôi đầy đầu, ngượng ngùng nói: “Chúng tôi vẫn đang cố gắng trong chuyện Thụy Liên, cậu cũng biết mà? Đây là bảo vật, không phải cứ nói lấy đi là được.”

Tiêu Trần gật đầu: “Dù sao cứ đưa tới cho tôi là được, tôi cũng chưa dùng vội.”

Thanh Y Hầu thở dài, thật sự họ vẫn chưa giải quyết xong chuyện Thụy Liên, cần một ít thời gian nữa, lão già cổ hủ nhà họ Lữ vẫn luôn ngáng đường.

Lúc này Tiêu Trần đột nhiên đứng dậy khỏi mặt đất, biến mất trong bầu trời đêm.

Thanh Y Hầu nhìn đến ngây người, không khỏi thở dài quyết định hai ngày nữa lại tới thăm Tiêu Trần một chút.

Tiêu Trần nằm trên ghế trong sân, Ngục Long đứng ở bên cạnh đang chìm vào suy nghĩ.

Tiêu Trần nói với Ngục Long về chuyện ý chí Đại Đế, thế nhưng Ngục Long lại không tìm được chút manh mối nào từ trong đống mảnh vỡ ký ức.

Ngục Long suy nghĩ một lúc lâu mới nói: “Một vị Đại Đế không thể nào là người vô danh được, nếu ngay cả Hạo Nhiên Đại Thế Giới cũng không có ghi chép gì thì chỉ có một khả năng, thời điểm vị Đại Đế này xuất hiện đã quá xa xưa, rất có thể không cùng một kỷ nguyên với chúng ta.”

Tiêu Trần gật đầu, bây giờ chỉ có cách nói này mới giải thích được mọi chuyện.

Tiêu Trần nằm trên ghế đột nhiên nói: “Tiểu Long Nhi, cô cảm thấy có khả năng tìm được manh mối trong truyền thuyết không?”

Ngục Long gật đầu: “Có khả năng, thế nhưng tỷ lệ không cao, dựa theo suy đoán, thời gian vị Đại Đế này xuất hiện đã rất xa xưa, trừ khi có người cố tình để lại manh mối, nếu không thì thời gian lâu như thế, có lẽ nó đã mai một trong dòng thời gian rồi.”

Tiêu Trần đột nhiên nhớ đến cuốn cổ tịch thần bí trong lời Thanh Y Hầu, có lẽ trong cuốn sách kia có để lại manh mối gì đó.

Tiêu Trần trò chuyện câu được câu chăng với Ngục Long.

Trước lúc trời sáng, vào thời điểm bầu trời tối đen nhất, Tiêu Trần đột nhiên cảm thấy trong không khí có thêm cái gì đó.

Giống như nước chảy róc rách đang lưu động từ từ trong không khí.

Tiêu Trần nhìn tầng không khí trước mặt mình, từng luồng linh khí thanh tuyền người thường không thấy được đột ngột xuất hiện trong không trung.

“Thời đại lớn đến rồi.”

Đến vô cùng đột ngột, không có bất kỳ dấu hiệu nào, linh khí đã hồi sinh rồi.

Tiêu Trần vung tay lên, một cây cỏ sắp héo úa xuất hiện trong tay hắn.

Lá cỏ hơi khô héo, có một số chấm lấm tấm màu xám, nhìn vô cùng rũ rượi.

Tiêu Trần nâng cây cỏ lên, cẩn thận quan sát nó.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cây cỏ trong tay Tiêu Trần đã xuất hiện biến hóa kinh người.

Lá cây héo úa biến thành màu xanh nhạt, những chấm lấm tấm màu xám biến mất không còn dấu vết, một chiếc lá nhỏ non mơn mởn vươn ra từ ngọn cỏ, lay động giữa không trung, tràn đầy sức sống.

 

0.14496 sec| 2425.602 kb