Lãnh Tiểu Lộ cắn chặt hàm răng, nước mắt không ngừng tuôn chảy.
Trong sông Tịch Tịnh, đầu tiên mái tóc của Lãnh Tiểu Lộ rơi rụng từng cọng, biến mất trong nước sông, trôi đi theo dòng chảy.
Kế tiếp, từng chút máu thịt của thân xác bị hòa tan.
Cơn đau nhói mãnh liệt không chỉ đến từ máu thịt, nhiều hơn cả là tiếng gào thét từ tận sâu của hồn phách.
Cái gọi là thân hình gầy gò yếu ớt cũng chỉ vậy mà thôi.
Đến cuối cùng, Lãnh Tiểu Lộ biến thành một bộ xương cốt thật sự.
Mặt nước sôi sục, hơi nước dâng cao.
Ngọc tỷ màu xanh kia lơ lửng trên đỉnh đầu Lãnh Tiểu Lộ, trước sau không hề động đậy.
Lúc này, bộ xương trắng khiếp người của Lãnh Tiểu Lộ bắt đầu đong đưa, như bèo rong lay động cực kỳ mỏng manh yếu ớt, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bị nước sông cuốn trôi.
Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, bỗng nhiên ngọc tỷ bùng phát quầng sáng màu vàng, bao trùm lấy Lãnh Tiểu Lộ đã trở thành bộ xương trắng.
Quầng sáng màu vàng giữ vững thân hình xương trắng, giúp cậu ta không đến nỗi bị thần vận ẩn chứa trong dòng sông này vứt bỏ, hoàn toàn lưu lạc làm quỷ quái âm vật thấp hèn nhất.
Ngưng tụ thần tính, nặn lại kim thân, thân xác trở thành ngụy thánh.
Chỉ thấy đỉnh đầu xương trắng bắt đầu mọc ra sợi tóc đầu tiên.
Không phải tóc đen tầm thường, mà là tóc màu vàng tỏa ra thần vận nhàn nhạt.
Từng sợi tóc xuất hiện trên xương trắng, càng lúc càng rậm rạp, sau cùng tụ lại thành một mái tóc màu vàng dài hơn mét vô cùng rực rỡ.
Lãnh Tiểu Lộ bắt đầu khôi phục vẻ ngoài.
Xương trắng mọc thịt.
Cuối cùng khi Lãnh Tiểu Lộ mở mắt ra, nhan sắc còn hơn hẳn trước kia, giờ cậu ta càng giống một cô gái hơn.
Lúc này quỷ khí trong sông bắt đầu cuồn cuộn, vô số quỷ khí tụ tập về phía Lãnh Tiểu Lộ, từ từ hình thành một long bào màu đen, bao bọc lại thân xác của cậu ta.
Tiêu Trần nuốt lại lời chúc mừng đã đến bên miệng, cười tít mắt nhìn Lãnh Tiểu Lộ.
Một mái tóc màu vàng dài đến hơn mét, phát ra từng đốm sáng của thần linh, che phủ mặt sông đục ngầu, sự so sánh rõ rệt khiến Lãnh Tiểu Lộ càng thêm thần thánh.
Ngay cả Tiêu Trần trông thấy gương mặt còn hơn cả con gái kia cũng không nhịn được khen ngợi một tiếng, một vẻ ngoài khá tốt, đáng tiếc lại là con trai.
Lãnh Tiểu Lộ chậm rãi đứng dậy, kéo nhẹ mái tóc dài màu vàng của mình, rõ ràng cậu ta còn chưa quen cho lắm.
“Cung nghênh Phong Đô Đại Đế.”
Giọng nói sắc bén kia vang lên, cả sông Tịch Tịnh bắt đầu gào thét, một con đường lớn màu đen chợt xuất hiện trên mặt sông.
Ngọc tỷ màu xanh rơi vào trong tay Lãnh Tiểu Lộ.
Lãnh Tiểu Lộ cầm ngọc tỷ này có chút lúng túng, nhìn về phía Tiêu Trần với ánh mắt tội nghiệp.
Tiêu Trần vỗ trán, chỉ con đường đó nói: “Tiến về phía trước, đừng sợ, tôi ở ngay cạnh cậu.”
Vì thế Lãnh Tiểu Lộ trở nên gan dạ, có vẻ như chỉ cần Tiêu Trần ở bên cạnh thì cậu ta không sợ gì cả.
Lãnh Tiểu Lộ rảo bước tiến lên, ban đầu đi còn hơi lạ lẫm, dù sao nhiều ma quỷ đang nhìn như vậy, vẫn sẽ cảm thấy khó chịu.
Dần dần, bước đi của cậu ta ngày càng vững, càng có khí thế, một luồng uy thế đứng đầu thiên hạ toát ra từ trên người Lãnh Tiểu Lộ.
Nơi cậu ta đi ngang qua, không yêu ma quỷ quái nào dám nhìn thẳng.
Tiêu Trần lơ lửng giữa không trung, khoanh tay đi theo phía sau.
Lãnh Tiểu Lộ đi một lúc lâu, lâu đến nỗi khi cậu ta cảm thấy cổ mình sắp bị mái tóc dài kia kéo đứt, cuối cùng một cánh cổng lớn cũng xuất hiện ở trước mặt.
Cánh cửa đen nhánh như mực, đội trời đạp đất, Lãnh Tiểu Lộ đứng trước cửa, giống như con sâu nhỏ bé không đáng để mắt.
Phía trước cánh cửa có hai bó đuốc đang cháy, ngọn lửa xanh lam phát ra sự lạnh lẽo buốt giá tận trái tim.
Trên cửa có hai cái đầu thú, khoen tròn kim loại khổng lồ xuyên trên lỗ mũi chúng, đầu thú vô cùng hung tợn như muốn lựa người nuốt chửng.
Lúc này một người đàn ông dáng vẻ thư sinh mặc áo xanh, tay cầm một thanh đao hẹp màu trắng, từ từ bước về phía Lãnh Tiểu Lộ.
“Đây không phải Thanh Y Hầu sao? Trời ạ, sao ở đâu cũng gặp được tên này vậy?” Mắt Tiêu Trần trợn trắng, nhìn Thanh Y Hầu.
Thanh Y Hầu cầm đao hẹp Vô Gian, cung kính đi tới trước mặt Lãnh Tiểu Lộ, hai tay nâng Vô Gian lên.
“Đao này là chìa khóa của cánh cửa địa ngục, cắm vào đầu thú là được.”
Tiêu Trần bừng tỉnh, khó trách khi lần đầu lấy được Vô Gian, hắn đã hơi ngạc nhiên đôi chút về chất lượng cao cấp của thanh đao này.
Khiến Tiêu Trần cũng muốn mang Vô Gian bên người, hoá ra thanh đao này giống như Ngục Long, đều là chìa khoá.
Lãnh Tiểu Lộ gãi đầu, nhìn Tiêu Trần.
Tiêu Trần bất đắc dĩ thở dài nói: “Tiểu tổ tông, cậu nhìn tôi làm gì hả, mở đi, không mở giữ lại chém người à?”
Lãnh Tiểu Lộ hơi xấu hổ lè lưỡi, cầm Vô Gian lên cắm vào trong miệng của đầu thú.
‘Két két. ’
Một tiếng mở cửa ê răng truyền đến, giờ phút này cánh cửa địa ngục bị phủ bụi không biết bao năm chậm rãi mở ra.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo