Con Cự Long màu vàng kim cuối cùng kia đột nhiên điên cuồng rống lên một tiếng, xông thẳng về phía Tiêu Trần.

Vẻ mặt Ngục Long vui vẻ, đoán chắc con Cự Long cuối cùng này đã lựa chọn Tiêu Trần.

Khoảng cách với Cự Long màu vàng kim càng ngày càng gần, dường như sắp đâm vào người Tiêu Trần.

Trên người Tiêu Trần đột nhiên bùng lên ngọn lửa màu đen, thân thể huyết nhục đã huyễn hóa ra bắt đầu tiêu tán, để lộ chân thân xương cốt trắng noãn như ngọc.

Từ trong xương cốt của Tiêu Trần, từng luồng tử khí không ngừng tản ra.

Tiêu Trần đột nhiên giơ Hắc Đao trong tay lên, một luồng sát khí lăng liệt bay thẳng đến chỗ Cự Long màu vàng kim đang xông đến.

“Cút!”

Tiêu Trần nhìn Cự Long màu vàng kim, lạnh lùng nói ra một chữ.

Ngục Long che ngực, cả người lảo đảo suýt chút nữa ngã sấp mặt.

Đồ vật người khác cầu còn không được, đến tay Tiêu Trần thì hắn lại vung đao, từ chối từ ngoài cửa.

“Đại Đế.”

Ngục Long thật sự không biết Tiêu Trần đang nghĩ gì, nhưng cơ duyên lớn như vậy, trước tiên cứ giấu vào trong túi đã rồi tính sau.

Tiêu Trần lắc đầu: “Tôi không có hứng thú với của cho không.”

Ngục Long ngạc nhiên, sau đó bỗng giật mình, sống với hình thái này của Tiêu Trần quá lâu, Ngục Long đã quên mất tính cách của hắn.

Đây mới là bản tính của Đại Đế Tiêu Trần, vừa cường đại lại vừa kiêu ngạo.

Ngục Long nhìn Cự Long màu vàng kim, mặc dù cực kỳ không muốn, nhưng cuối cùng vẫn phải gật đầu, để Cự Long màu đen hư ảo sau lưng tản đi.

Mặc dù thân hình bị ngăn cản nhưng Cự Long màu vàng kim vẫn không bỏ qua, vừa giãy dụa muốn thoát khỏi sát khí khống chế của Tiêu Trần vừa muốn xông tới đây, dường như nó quyết tâm phải nhập vào thân thể Tiêu Trần.

Tiêu Trần trợn mắt nói: “Con mẹ nó, mày là loại không có mặt mũi à? Tao chỉ lên đây hóng chuyện thôi, mày đi sang chỗ khác chơi đi.”

Con Cự Long màu vàng kim vẫn bất động, bay thẳng về phía Tiêu Trần.

Tiêu Trần gõ gõ phần xương đầu trơn bóng của mình: “Cái đồ mãng phu nhà mày, ông đây đánh chết mày.”

Cả người Tiêu Trần được tử khí bao phủ, hắn bay lên, trực tiếp đá một cú vào mặt con Cự Long màu vàng kim.

Mặc dù có sự chênh lệch cực lớn về hình thể, nhưng con Cự Long màu vàng kim lại bị Tiêu Trần đá một cú bay thẳng về phía sau.

Con Cự Long màu vàng kim ổn định lại thân mình, lại phóng tới trước mặt Tiêu Trần lần nữa, kết quả lại bị một cú đá bay.

Lặp lại nhiều lần như thế, cuối cùng trong mắt con Cự Long màu vàng kim cũng hiện lên vẻ tủi thân cực kỳ giống con người.

Tiêu Trần vác đao lên vai cười nói: “Cút đi, thích đi đâu thì đi đó, đừng đến chỗ tao hóng chuyện.”

Trong mắt con Cự Long màu vàng tràn ngập sự tủi thân nhưng lại không dám xông tới chỗ Tiêu Trần nữa.

Cuối cùng nó quét mắt xuống dưới, trực tiếp xông thẳng về phía đó.

Tiêu Trần nhìn phương hướng mà con Kim Long cuối cùng bay đi, suýt chút nữa nôn ra một ngụm máu.

Tên nhóc này bay thẳng về phía Phượng Hoàng Sơn, thế nhưng nơi đó là mảnh đất chết chóc, ngay cả cọng lông cũng không có, mày muốn đi đến đó đụng quan tài à?

Tức giận thì tức giận, mày cũng không nên làm khổ mình chứ!

Bên trong Phượng Hoàng Sơn.

Phượng Hoàng Sơn đã trở thành một nơi chết chóc, khung cảnh tiêu điều, mặc dù hiện tại đang là thời điểm linh khí hồi sinh nhưng nơi này cũng cần có thời gian để khôi phục sinh cơ.

Trong khung cảnh tiêu điều của Phượng Hoàng Sơn, có một đóa hoa trắng đang sinh trưởng dưới vách núi, dáng vẻ mong manh trong gió.

Hoa trắng nhỏ đung đưa, lay động theo cơn gió.

Đột nhiên một con Cự Long màu vàng kim từ trời giáng xuống, bay thẳng đến chỗ bông hoa trắng nhỏ.

Một giọng nói tràn đầy hoảng sợ của thiếu nữ truyền ra từ trong bông hoa trắng: “Oái, oái, ba cứu con với, đây là vật gì vậy?”

Ngay khi Kim Long tiêu tán, phía trên bông hoa trắng nhỏ bộc phát ra ánh hào quang lộng lẫy chói mắt.

Sau khi hào quang tản đi, một thiếu nữ xinh đẹp tựa ngọc xuất hiện.

Có rất nhiều từ dùng để miêu tả các cô gái xinh đẹp.

Thế nhưng, có một từ, hầu như không có người con gái nào có thể xứng với nó, đó chính là phong hoa tuyệt đại.

Mà người con gái trước mặt, tuyệt đối xứng với bốn chữ này.

Cô gái mặc một bộ quần áo màu trắng, mái tóc đen suôn dài như thác nước, trên gương mặt xinh đẹp không có chút tì vết nào.

Trên gương mặt của cô bé mang theo nét ngây thơ đặc trưng của thiếu nữ, cô tò mò quan sát thế giới này.

Chóp mũi đáng yêu của cô gái khẽ giật giật giống như một con mèo nhỏ.

“Là mùi hương của ba, ba mình đang tới đây.”

Cô gái vui vẻ chạy đi trông giống như một tinh linh.

Bàn chân trần của thiếu nữ bước đi trên mặt đất, mắt cá chân trắng nõn nuột nà bị dính một lớp bùn.

Lúc Tiêu Trần từ trên mây đáp xuống mặt đất, sắc trời đã sáng tỏ.

 

0.14508 sec| 2450.852 kb