“Chạy chậm một chút, nhớ về nhà ăn cơm.” Mẹ Tiêu Trần la với theo bóng con trai đang chạy xa.
Tiêu Trần giơ tay phải vẫy vẫy.
Lúc Tiêu Trần lần nữa xuất hiện trước mặt Long Manh Manh, trên đầu ngón tay lượn lờ một giọt máu tươi, cũng là hắn vừa lấy được từ chỗ mẹ mình.
Tiêu Trần trực tiếp ném giọt máu vào hàng văn tự trên không, sau đó quay sang dặn Long Manh Manh: “Chuyện tiếp theo sẽ hơi kỳ ảo khó tin. Đừng hoảng, duy trì đầu óc tỉnh táo là được.”
Dứt lời, Tiêu Trần khép năm ngón thành trảo, từ đầu ngón tay trào ra lượng lớn tử khí.
Tiêu Trần ấn tay vào ngực Long Manh Manh, Long Manh Manh vốn hơi đỏ mặt chợt trợn trừng hai mắt.
Bởi vì chuyện đang xảy ra thật sự khiến người ta sợ hãi.
Bàn tay của Tiêu Trần vậy mà trực tiếp xuyên thấu ngực Long Manh Manh, vươn vào cơ thể cô ta.
Long Manh Manh không cảm giác được chút đau đớn nào, thật sự quá khó tin, dọa cô ta sợ đến mức suýt thì kêu lên thành tiếng. Nhưng nhớ lại lời dặn của Tiêu Trần vừa rồi nên lại cưỡng ép bản thân nghẹn ngược lại.
Tiếp theo Long Manh Manh cảm giác ngực nhẹ bẫng, tựa như thiếu mất cái gì.
Khi tay Tiêu Trần rút khỏi ngực Long Manh Manh, trong tay nắm một trái tim đỏ tươi.
Tiêu Trần nắm trái tim tươi sống còn đang nhảy lên kia, trực tiếp ném vào trong Liễu Không Tự.
“Không có trái tim sẽ hơi ảnh hưởng tới cô. Nhưng có tôi ở đây thì không cần lo đâu. Tôi phong ấn tim cô trong tòa tự kia, hạn một trăm năm. Sau trăm năm, trái tim sẽ tự động tìm về chỗ cũ.”
Tiêu Trần nói xong, Liễu Không Tự đang lơ lửng không hề tiêu tán mà nhẹ nhàng rơi xuống tay Tiêu Trần như một tờ giấy bị xé rách vậy.
Tiêu Trần cuộn tờ ‘giấy’ kia lại, sau đó nhét vào miệng mình dưới con mắt khiếp sợ của Long Manh Manh.
Tiếp theo, Tiêu Trần dẫn Long Manh Manh đi chỉnh lý lại một phen, mua một ít quần áo mới.
“Cô về xử lý hậu sự cho người nhà trước đi, khi nào rảnh đến nhà tôi tìm tôi, không cần vội.”
Long Manh Manh cảm kích gật đầu. Sau khi từ biệt Tiêu Trần thì mất hồn mất vía rời đi.
Thấy Long Manh Manh gian nan bước đi, Tiêu Trần lắc đầu. Mọi chuyện trên đời này đều là họa không tới lẻ, phúc chẳng tới đôi.
Lúc Tiêu Trần về đến nhà đã là chiều rồi. Hay lắm, lại không ăn cơm nhà.
Nghĩ đến mẹ già lải nhải, đầu Tiêu Trần muốn to gấp đôi, trực tiếp dùng ảo ảnh che giấu ghế dựa trong vườn, thế này thì người trong nhà cũng không tìm được mình.
Tiêu Trần thư thái nằm trên ghế, mãi cho đến trời tối, trăng sáng sao thưa, thấy được huyết nguyệt trên bầu trời.
Tiêu Trần lắc đầu, đất trời này con mẹ nó muốn đổi thật rồi, trăng tròn đã treo bao lâu vẫn tròn như vậy.
Lúc này, Hắc Đao bên cạnh bắt đầu nhộn nhạo gợn sóng, Tiêu Trần biết Lãnh Tiểu Lộ sắp rời ảo cảnh trở về.
Người đầu tiên ra tới là Ngục Long, Tiêu Trần khó hiểu nhìn cô. Sao cảm giác cứ như Ngục Long phiền muộn tiều tụy thế nhỉ?
Ngục Long nhìn Tiêu Trần nằm thư thái thoải mái thì lườm trắng mắt: “Sau này đừng để tôi thấy cậu ta nữa. Bằng không tôi sẽ đánh chết cậu ta.”
Vừa nói xong đã biến mất không thấy.
Cậu ta mà Ngục Long nói chắc hẳn là Lãnh Tiểu Lộ.
Nhưng rốt cuộc cậu ta phạm sai lầm gì khiến Ngục Long tức giận như vậy.
Lúc này, thân hình Lãnh Tiểu Lộ cũng dần xuất hiện.
Đi ảo cảnh một chuyến, thiếu niên vẫn là thiếu niên kia, trước sau như một xinh đẹp.
Nhưng khí chất trên người Lãnh Tiểu Lộ đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Cảm giác mềm mại nhu mì lúc trước đã mất tăm mất tích, thay vào đó là khí thế cường hãn khó có thể tả thành lời. Cảm giác như quân lâm thiên hạ vậy.
Khoảnh khắc Lãnh Tiểu Lộ nhìn quanh bốn phía, ánh mắt tràn đầy uy nghiêm.
Nhưng cũng chỉ duy trì như vậy được chốc lát, vừa thấy Tiêu Trần nằm thảnh thơi trên ghế, khí tức đế vương uy nghiêm trên người cậu ta lập tức tiêu tán vô tung.
Thấy Tiêu Trần nhìn mình, Lãnh Tiểu Lộ đỏ mặt cúi đầu, nghịch ngón tay của mình, dáng vẻ như thiếu nữ e thẹn.
Tiêu Trần vỗ trán: “Này này này, con mẹ nó rốt cuộc dạy dỗ được gì chưa đấy?”
“Tiểu Lộ qua đây.” Tiêu Trần vẫy Lãnh Tiểu Lộ.
Lãnh Tiểu Lộ nhăn nhó chậm chạp đi tới bên người Tiêu Trần, cúi đầu không quá dám nhìn thẳng vào mắt Tiêu Trần.
Tiêu Trần nghĩ tới vẻ mặt muốn ăn thịt người của Ngục Long vừa rồi thì vui sướng đến run rẩy.
Tiêu Trần tò mò hỏi: “Tiểu Lộ làm gì mà chọc con rắn nhỏ nhà tôi tức đến mức ấy?”
Lãnh Tiểu Lộ tự gảy ngón tay mình, vòng vo nói: “Không… không làm cái gì.”
“Thôi đi, tôi biết tính rắn nhỏ nhà tôi. Cô ấy rất lãnh đạm, có thể chọc cho cô ấy tức ra mặt thế cũng xem như nhân tài.”
Lãnh Tiểu Lộ càng lòng vòng, Tiêu Trần càng tò mò.
“Mau nói đi, bằng không tôi ném cậu về nhà bây giờ!” Thấy Lãnh Tiểu Lộ chậm chạp không chịu lên tiếng, Tiêu Trần thuận miệng hù dọa một câu.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo