Khi cánh cổng cổ kính trải qua bao thăng trầm được mở ra, một con đường nhỏ âm u xuất hiện ở đầu cửa bên kia.

Cứ cách năm bước, hai bên lối nhỏ sẽ có một ngọn đèn dầu lơ lửng trên không, ngay khi cánh cửa hoàn toàn được mở ra, những ngọn đèn đó tự động cháy lên.

Ánh lửa màu xanh leo lắt soi sáng lối nhỏ vô cùng âm u.

Một bức tường thành cổ kính như ẩn như hiện ở cuối con đường.

Tiêu Trần nhìn chăm chú về phía đó, trên bức tường có khắc ba chữ cái lớn.

“Uổng Tử Thành.”

Tương truyền, Uổng Tử Thành là trạm thứ nhất xuống địa ngục khi con người chết đi, tất cả các âm hồn đều phải đi qua nơi này.

Những âm hồn đợi ở Uổng Tử Thành, chờ phán xét nhân quả khi còn sống, sau đó lại đưa vào luân hồi tương ứng.

Tiêu Trần hơi tò mò, dù sao tất cả mọi người đều biết đến lục đạo luân hồi nhưng gần như chẳng có mấy ai từng trông thấy.

Lãnh Tiểu Lộ quay đầu liếc nhìn Tiêu Trần, tâm trạng ngày càng trở nên căng thẳng.

Tiêu Trần xua tay, hỏi một vị tướng quân bên cạnh: “Tôi có thể vào trong xem thử được không?”

Trên nửa mặt phải của Tiêu Trần đột nhiên bốc lên ngọn lửa màu đen, máu thịt bắt đầu tan ra, lộ ra xương cốt trắng như ngọc.

Tiêu Trần cười nói: “Tôi không phải là vật sống.”

Tướng quân thở dài, nếu như địa ngục vừa mở ra có người sống bước vào, điều này thật sự là một mở đầu xấu.

Tiêu Trần lại khôi phục dáng vẻ ban đầu, đi đến bên cạnh Lãnh Tiểu Lộ, sờ đầu nhóc con rồi nói: “Làm cho tốt nhé, đừng cả ngày chỉ nghĩ tới chơi.”

Lãnh Tiểu Lộ ngoan ngoãn gật đầu, bắt đầu đi về phía cánh cổng lớn.

Tiêu Trần đi theo phía sau Lãnh Tiểu Lộ, ngay lúc hắn bước một chân ra chuẩn bị tiến vào cổng lớn, đột nhiên cánh cửa phát ra một luồng sáng màu vàng.

Ngay khi ánh sáng vàng bùng nổ, còn có từng chữ huyền bí phức tạp tràn ngập khắp không gian.

Chiếc chân kia của Tiêu Trần bị cưỡng ép ngăn lại ở ngoài cửa, hoàn toàn không thể tiến thêm một bước.

Lãnh Tiểu Lộ ở đầu bên kia cánh cổng, gấp gáp muốn khóc.

Tiêu Trần xua tay, ra hiệu cho cậu ta đừng làm bừa.

Hắn thu những chữ treo lơ lửng trên không, sắc mặt dần trở nên nặng nề.

Trước giờ Tiêu Trần đều bày ra dáng vẻ cà lơ phất phơ, cho dù lúc trước dùng Hổ Phác Thiên Chinh, xông vào một châu lớn của Ma Vực đại thế giới, gây ra trăm triệu sinh linh lầm than diệt vong, hắn cũng chưa từng nhíu mày dù chỉ một chút.

Nhưng hôm nay hắn lại trở nên nghiêm túc lạ thường, thu lại khí chất trên người, tụ lại những không phát ra.

Tiêu Trần vươn tay khẽ chạm vào những chữ cái đó, nhưng vừa mới tiếp xúc một luồng sáng chợt bùng nổ đẩy bàn tay hắn ra, như thể cực kỳ ghét bỏ sự động chạm của Tiêu Trần.

“Anh bạn nhỏ, sao trước giờ chưa từng thấy mấy chữ cái này thế nhỉ?”

Không biết Thanh Y Hầu xuất hiện bên cạnh Tiêu Trần từ lúc nào, tò mò lấy tay thử chạm vào những chữ cái màu vàng kia.

Bất ngờ là mấy chữ đó lại không hề bài xích Thanh Y Hầu, thậm chí một phần ánh sáng vàng còn di chuyển nhảy nhót bên người anh ta.

Tiêu Trần nhìn Thanh Y Hầu, nói với vẻ mặt nghiêm túc lạ thường: “Ý chí Đại Đế.”

Đại Đế mà Tiêu Trần nhắc tới cũng không phải Phong Đô Đại Đế gì, có lẽ giống như người phụ nữ lúc trước kia tự phong mình là Quỷ Đế.

Đại Đế trong miệng hắn chính là sự tồn tại cùng cấp bậc với mình.

Đại Đế hiếm hoi ngần nào, con đường trở thành Đế lại vất vả ra sao.

Ngay cả thế giới tu hành rộng lớn như Hạo Nhiên đại thế giới, tổng cộng cũng chỉ mới xuất hiện năm vị Đại Đế.

Trái đất không có bất cứ điều kiện gì để trở thành Đế.

Nhưng bây giờ lại thật sự có ý chí còn sót lại của Đại Đế bảo vệ nơi này, thậm chí Tiêu Trần còn nghi ngờ, cả trái đất này đều được ý chí Đại Đế bảo hộ.

Tiêu Trần vẫn luôn nghi ngờ có một vị Đại Năng qua đời nơi trái đất, nhưng dù đã tính trăm phương nghìn kế cũng không nghĩ tới sẽ có một vị Đại Đế.

Tiêu Trần nhìn những chữ cái kia, biết với tình trạng của mình bây giờ hoàn toàn không thể phá vỡ lớp bảo vệ này.

Thậm chí muốn bước vào địa ngục, có thể cần phải khôi phục lại thân xác mới được.

Tiêu Trần đã đoán ra lý do, lùi về phía sau mấy bước, vẫy tay với Lãnh Tiểu Lộ rồi xoay người rời khỏi.

Lãnh Tiểu Lộ nhìn theo bóng lưng Tiêu Trần bỗng khóc òa một tiếng, muốn đi ra khỏi cổng lớn nhưng lại bị chữ màu vàng ngăn lại.

Thanh Y Hầu rời đi cùng với Tiêu Trần, nhìn dáng vẻ tràn đầy tâm sự của hắn, anh ta cũng hơi tò mò.

Anh ta mới gặp anh chàng này mấy lần, trông lúc nào cũng cà lơ phất phơ, sao bây giờ lại có dáng vẻ tâm sự nặng nề thế này.

Tiêu Trần quay đầu liếc nhìn Thanh Y Hầu ở phía sau rồi hỏi: “Anh biết những gì về thời đại lớn vậy?”

Thanh Y Hầu ngẫm nghĩ một lát: “Khôi phục linh khí trời đất, tu hành bước vào quỹ đạo chính xác.”

“Sẽ không đơn giản như vậy, nhất sẽ sẽ không chỉ có như thế.”

Tiêu Trần tự lẩm bẩm.

 

0.11179 sec| 2410.211 kb