‘Chát! ’

Tay Long Manh Manh cuối cùng cũng tát lên mặt cậu ta, dọa cho Long Manh Manh sợ ngây cả người. Mà thiếu niên tựa ác ma này lại thật sự không dám đánh trả.

“Đánh đi, đánh mỏi rồi thì cào cấu, không còn sức cấu thì cắn. Nếu nó dám làm gì thì tôi lột da nó làm một bộ quần áo cho cô.”

Lời này của Tiêu Trần lập tức kích thích thiếu nữ, Long Manh Manh như phát điên, nhảy khỏi người Tiêu Trần giơ nắm tay điên cuồng đánh lên đầu thiếu niên kia.

Tiêu Trần nhìn tà khí xanh biếc bao trùm thiên địa, nhẹ nhàng vung tay, tà khí tan biến trong nháy mắt.

Đồ Tể vừa được giải phóng đã điên cuồng nhào về phía ông hai Lưu.

“Ông hai Lưu, ông hai Lưu, ông thế nào rồi?” Đồ Tể ôm ông cụ thật chặt, chân khí trong cơ thể không ngừng trào vào cơ thể ông cụ.

Ông hai Lưu từ từ mở to hai mắt, cười tủm tỉm, cố hết sức nói: “Năm nay ông đây tám mươi mấy, có thể chết rồi, cậu khóc cái rắm.”

Nói xong, ông cụ nhìn về phía Tiêu Trần bên cạnh, vươn ngón tay cái với hắn, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại, qua đời.

Tiêu Trần cười giơ ngón tay cái lên, học giọng vùng núi của Đồ Tể, cao giọng nói: “Ông lão, đáng gờm lắm.”

Tiêu Trần nhìn Đồ Tể đang ôm ông cụ, vậy mà phá lệ không cảm thấy muốn cho lão một đấm, lắc đầu nói: “Ông đi trước đi, nơi này giao cho tôi xử lý là được rồi.”

Đồ Tể gật đầu, cũng không cợt nhả như mọi khi, ôm thi thể ông cụ khom người thật sâu chào Tiêu Trần.

Tiêu Trần nghĩ ngợi một hồi mới nói: “Tôi kiến nghị sau khi ông tìm được Lạc Tư Nhu thì dẫn người tìm một chỗ trốn đi. Nghiêm túc mà tu luyện.

Đất trời này sắp xoay vần, khó xác định là phúc hay họa. Không có việc gì thì gắng sức đừng ra ngoài, chẳng may gặp người ta vung một đấm đánh chết ngắc thì cũng chỉ có thể tự nhận xui xẻo.”

Đồ Tể gật đầu đáp: “Cảm ơn đại nhân, tôi nhớ rồi. Tôi còn có thể gặp lại đại nhân sao?”

Tiêu Trần lắc đầu: “Duyên phận hai ta đến đây thôi, con đường về sau tự ông đi lấy.”

Đồ Tể rời đi, Tiêu Trần tìm một bậc thang ngồi xuống, hưng phấn quan sát Long Manh Manh biểu diễn.

Long Manh Manh điên cuồng đánh đấm thiếu niên đứng đờ như khúc gỗ kia, nhưng không tạo thành thương tổn gì cho đối phương cả.

Long Manh Manh bây giờ còn suy yếu hơn cả người bình thường, không chỉ chân khí trong cơ thể khô cạn, thân thể lặn lội đường xa cũng đã tới cực hạn từ lâu rồi.

Đến tận bây giờ còn có thể không ngã xuống cũng là vì chút chấp niệm trong lòng kia mà thôi.

Long Manh Manh vừa đánh đấm thiếu niên vừa nức nở khóc không thôi.

Thiếu niên nhìn Tiêu Trần ngồi một bên xem diễn, tựa hồ nhận ra Tiêu Trần không có ý định ra tay áp chế mình nữa.

Mắt cậu ta lạnh xuống, nhìn chằm chằm Long Manh Manh, khóe miệng lại gợi lên nụ cười cực không hài hòa kia.

Long Manh Manh bị nụ cười này kích thích sắp phát điên. Kẻ thù ngay tại trước mắt, còn đứng bất động cho cô ta đánh mà cô ta lại không làm gì được.

Long Manh Manh lung lay đứng vững lại, giờ phút này cô ta đã đến ngưỡng cực hạn rồi.

Đối mặt Long Manh Manh bó tay hết cách, vẻ châm chọc trên mặt thiếu niên ngày càng rõ ràng.

Nhưng thiếu niên vẫn không dám nói lời nào, càng không dám làm ra động tác gì, bởi vì khí thế tận trời của thiếu niên bên bậc thang kia cũng chưa rời khỏi cậu ta.

Long Manh Manh ổn định thân thể, sau đó nhìn lân rồng trên người thiếu niên đầy tuyệt vọng. Dù bây giờ cô ta có trong trạng thái tốt nhất cũng không thể làm người này bị thương mảy may.

Càng nghĩ càng tuyệt vọng, Long Manh Manh tê liệt ngã xuống đất, há miệng khóc lớn.

Dù đã trải qua bao nhiêu chuyện chăng nữa, cô chẳng qua là một cô gái chưa đầy hai mươi mà thôi.

Thấy thiếu nữ suy sụp khóc lớn, Tiêu Trần cười nhạo nói: “Bị người ta giết hại cả nhà mà chỉ có thể ở đấy khóc lóc à? Khóc chẳng giải quyết được vấn đề gì cả, chỉ có thể giải quyết bản thân thôi.”

Long Manh Manh bị câu ‘giết hại cả nhà’ kích thích run bắn.

Tiếng gào thảm thiết và tử trạng kinh khủng của người nhà không ngừng hiện lên trước mặt cô ta như đèn kéo quân.

Cũng không biết sức lực từ đâu ra, Long Manh Manh đứng phắt dậy, hung hăng đâm về phía thiếu niên.

Mi mắt thiếu niên kịch liệt mấp máy, bởi vì đầu Long Manh Manh đánh vào ngực cậu ta chảy máu đầm đìa, phối với gương mặt đầy vết thương trông chẳng khác nào ác quỷ chui ra từ địa ngục.

Máu tươi nháy mắt lan tràn khắp mặt Long Manh Manh, Long Manh Manh bị máu tươi kích phát hung tính, há miệng hung hăng cắn xuống tay thiếu niên.

Gương mặt châm chọc của thiếu niên chợt tái mét, vậy mà cậu ta lại cảm thấy đau đớn.

Thật không thể tưởng tượng nổi. Hai cao thủ Phá Thiên Cảnh nhà họ Long đều không thể khiến cậu ta cảm thấy đau, vậy mà một thiếu nữ gần như phế bỏ lại có thể làm được tới bước này.

 

0.13830 sec| 2412.484 kb