Lúc này, máu trên người Long Manh Manh bắt đầu dật tán ra từng tia khí đen, không ngừng lưu động xung quanh thân thể.

Một luồng hận ý khổng lồ từ người thiếu nữ bùng nổ mà ra, gương mặt thiếu nữ thay đổi đáng sợ.

Tròng mắt Long Manh Manh lồi ra như bệnh nhân cường giáp vậy, lòng trắng mắt tràn đầy từng sợi tơ máu đỏ tươi.

Tiếp theo miệng cô ta bắt đầu nứt ra, mãi đến tận khi rộng tới mang tai, hình thành đường cong không tưởng tượng nổi mới dừng lại.

Răng trong miệng cô ta tăng lên bằng tốc độ cực nhanh, răng nanh cũng hòa thành vừa nhỏ vừa sắc nhọn.

Giờ phút này, nếu người bình thường thấy dáng vẻ của Long Manh Manh chắc chắn bị dọa ra bệnh.

Khí đen lượn quanh răng nanh sắc nhọn của Long Manh Manh, yết hầu cô ta phát ra tiếng khặc khặc tựa như tiếng cười, nghe khiến thiếu niên rợn sống lưng.

“Ma Long Tướng, thú vị đấy, không đi đạo Chân Long hử?” Tiêu Trần chống cằm lẩm bẩm: “Đi đạo Ma Long cũng tốt, dù sao cũng cô con mẹ nó độc rồi, đi ma đạo càng thích hợp hơn.”

Thiếu niên cảm nhận khí tức khiếp người của Long Manh Manh, biết huyết mạch của thiếu nữ trước mắt cũng thức tỉnh rồi.

Long Manh Manh mở cái miệng rộng khủng bố của mình ra, hung hăng cắn xuống tay cậu ta.

Thiếu niên không phải đồ ngu, nếu đều thức tỉnh huyết mạch, một ngụm này cắn xuống sẽ khiến cậu ta da tróc thịt bong.

Thiếu niên vội vàng dịch cánh tay đi, nhưng ngay sau cánh tay bất chợt truyền đến một cơn đau buốt.

Cơn đau này buốt lên tận óc, suýt khiến cậu ta ngất xỉu tại chỗ.

Sau đó cậu ta thấy cánh tay của mình xuất hiện trong tay người khác.

Tiêu Trần vẫn ngồi trên bậc thềm, trong tay nhiều ra một cánh tay người. Tiêu Trần lắc lắc cánh tay kia, cười nói: “Quên tao nói gì với mày rồi à? Động cái gì tao tháo cái ấy.”

Trong mắt thiếu niên, giờ phút này Tiêu Trần còn giống ác quỷ hơn Long Manh Manh vẻ ngoài khủng khiếp nhiều lắm.

Tiêu Trần cầm cánh tay vẩy ra từng tia hoa máu xinh đẹp.

“Ê ku, ở đây này!” Tiêu Trần gọi Long Manh Manh, sau đó ném cánh tay qua cho cô.

Thấy cánh tay kia bay qua tới, Long Manh Manh hưng phấn hai mắt tỏa sáng, tựa như một người đói phát cuồng chợt thấy một bát đồ ăn nóng hầm hập vậy.

Long Manh Manh nhảy dựng lên cao như thú hoang, trực tiếp dùng miệng đón lấy cánh tay kia.

Sau khi tiếp được cánh tay kia, Long Manh Manh quỳ rạp trên mặt đất, khẩn cấp gặm ăn.

‘Rôm rốp, rôm rốp. ’

Tiếng xương cốt vỡ vụn ghê cả răng không ngừng truyền ra từ miệng Long Manh Manh.

Thiếu niên thấy một phần cơ thể mình chui vào bụng Long Manh Manh thì hét lớn một tiếng, cơ thể bắt đầu biến hóa kịch liệt, dấu hiệu hóa rồng càng thêm rõ ràng.

Một tiếng rồng ngâm cao vút từ miệng thiếu niên phát ra, vang vọng đất trời.

Tiêu Trần trợn trắng mắt xem thường, cơ thể bất chợt biến mất, sau đó trên miệng thiếu niên xuất hiện một đôi tay.

Hai bàn tay trắng trẻo của Tiêu Trần nắm trên dưới miệng thiếu niên, sau đó nhẹ nhàng xé rách.

Máu tươi nháy mắt ào ạt phun ra, tiếng rồng ngâm cao vút kia cũng biến mất không thấy.

Miệng thiếu niên bị Tiêu Trần xé nát, chỉ e từ giờ không thể thốt ra thêm bất cứ lời nào nữa rồi.

Tiêu Trần lắc lắc tay, vẻ mặt ghê tởm: “Lớn từng này rồi mà còn chảy nước dãi.”

Thiếu niên dùng cánh tay còn lại khép cằm mình lại, dường như muốn ngăn dòng máu tươi đang không ngừng phun ra kia.

Trong mắt cậu ta tràn đầy tuyệt vọng và sợ hãi. Vì sao người trước mặt lại mạnh đến biến thái như vậy?

Tiêu Trần mới lười quản thiếu niên phản ứng thế nào, trong mắt hắn thì người này chỉ là một con rắn thôi.

Long Manh Manh ở đằng sau gặm xong cánh tay kia rồi, sau đó chợt quay đầu nhìn chằm chằm thiếu niên, đáy mắt không ức chế được thèm nhỏ dãi.

Long Manh Manh giương miệng rộng, kẽ răng tràn đầy máu tươi và thịt vụn.

“Khanh khách.”

Yết hầu Long Manh Manh tràn ra âm thanh rất giống tiếng cười, nhoáng cái đánh về phía thiếu niên.

Lúc này tinh thần thiếu niên đã sụp đổ hoàn toàn, không có chút sức phản kháng, trực tiếp bị Long Manh Manh đè nặng dưới thân.

Long Manh Manh như phát điên cắn xé thân thể thiếu niên.

Cơ thể thiếu niên bị cắn nuốt từng chút một cho đến hết.

Một Tà Long cứ như vậy không chút sức phản kháng biến mất khỏi thế gian.

Mà sau khi nuốt trọn thiếu niên, trên người Long Manh Manh bắt đầu xuất hiện vảy màu đen, ánh mắt cũng biến thành dựng đồng quỷ dị.

Một hư ảnh rồng đen thật lớn dâng lên sau lưng Long Manh Manh, điên cuồng hí vang.

Tiêu Trần ở bên cạnh xem ghê tởm lắc đầu liên tục, con mẹ nó chứ ăn hết luôn. Thích chỗ nào ăn chỗ nấy như ăn Pizza vậy.

Long Manh Manh cắn nuốt xong thiếu niên lại vẫn duy trì dáng vẻ ác thú tham lam đói khát, đôi mắt sáng rọi nhìn chằm chằm Tiêu Trần.

Trông kiểu này là muốn nuốt ăn cả Tiêu Trần luôn.

Tiêu Trần trợn trắng mắt, bỡn cợt giơ tay vẫy vẫy Long Manh Manh.

Cái dáng vẻ đúng kiểu vẫy gọi. Come on, đến gặm mị đi!

 

0.17437 sec| 2405.75 kb