Quỷ khí trên người quỷ binh nồng đậm vô cùng, hơn nữa còn mang theo khí thế sát phạt thiết huyết. Thoạt nhìn có vẻ mạnh hơn ác quỷ bình thường nhiều.

Tiếp theo là sĩ binh thứ hai, thứ ba… sau đó là vô số.

Qua lại vài hơi thở, trên tấm ‘thảm’ đen khổng lồ kia đã xuất hiện cả một đội quân.

Đám quỷ quân này nện bước chỉnh tề, hành quân chỉ phát ra tiếng áo giáp rung động, ngoài ra thì không còn âm thanh nào khác.

Vừa thấy chính là quân đội vương giả chân chính, đoàn quân thắng lợi.

‘Ù uuu’

Tiếng kèn thê lương kia lại vang lên lần nữa, đội quân quỷ này như nhận được mệnh lệnh, đều nhịp dừng hành quân.

Các quỷ quân bắt đầu dàn hàng lui sang hai bên trái phải, để lại một con đường rộng rãi cỡ mười mét.

Chúng binh lính giương cao mã tấu trong tay, tựa như hành lễ nghênh đón quốc vương tới vậy.

Tiêu Trần trợn mắt xem thường. Bày trận trượng lớn thế làm gì? Muốn chết cũng không cần tích cực thế chứ.

Tiêu Trần lập tức đi tới bên người Lãnh Tiểu Lộ. Kết quả hay rồi, Lãnh Tiểu Lộ cứ như quơ được cọng rơm cứu mạng.

Hàng này lập tức rút tới sau lưng Tiêu Trần, gắt gao nắm cánh tay hắn, ấp úng thỏ thẻ: “Anh Tiêu Trần, em sợ.”

“Ông đây cũng sợ đây này. Ranh con nhà cậu đúng là…” Tiêu Trần tức giận đáp một câu.

Lúc này, một bóng người xuất hiện giữa con đường rộng lớn kia, chậm rãi bước về phía hai người Tiêu Trần.

Nhìn dáng người thướt tha kia rõ ràng là con gái, không đúng, quỷ gái, hơn nữa là một con quỷ gái rất khá.

Quỷ gái đơn độc bước trên con đường tượng trưng cho thân phận kia, cô đơn chiếc bóng, trông hơi lẻ loi.

“Cung nghênh Quỷ Đế.”

Một giọng nói the thé vang lên, dọa Tiêu Trần nhảy dựng. Chói tai thật sự.

Tiêu Trần bị giọng nói này dọa tim đập thình thịch, sau khi lấy lại tinh thần thì ác từ gan sinh, giận từ lòng khởi.

Tiêu Trần chống eo, chửi thẳng vào mặt bóng người đang tới gần: “Tiên sư con mẹ nhà chúng bây, đến nhà ông mày ra vẻ ta đây thì thôi đi, còn dám dọa ông sợ. Hôm nay ông mày không đánh cho lũ chúng bay cứt đái mất khống chế thì ông mày đảo ngược tên họ cho xem.”

“To gan, ranh con vô tri, sao dám mạo phạm Quỷ Đế.”

Giọng nói the thé kia lại vang lên lần nữa, Tiêu Trần nghe mà bộ khung xương nhà mình run lên bần bật.

Tiêu Trần vung tay, từ trong nhà chợt bay ra một luồng ánh sáng trắng đỏ đan xen, tựa như sao chổi cắt qua bóng đêm, giữa bóng tối dày đặc quỷ khí chói mắt cực kỳ.

Thấy ánh sáng trắng đỏ này, Lãnh Tiểu Lộ hưng phấn đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nào đâu còn dáng vẻ lạnh run vừa rồi nữa.

Lãnh Tiểu Lộ đã thấy sức chiến đấu của Tiêu Trần rồi. Hai mắt cậu ta lấp lánh sao nhỏ, hi vọng Tiêu Trần đại phát thần uy, giết cho đám quỷ không biết lễ phép này gà bay chó sủa.

Ngay cả bóng người đang đi tới kia thấy ánh sáng này cũng hơi khựng bước, nhưng ngay sau đó lại bình tĩnh thoải mái, đôi môi xinh đẹp gợn lên, thản nhiên trào phúng.

Cô ta sở hữu mười vạn quỷ binh, mà đối phương chỉ có hai người. Cho dù thiếu niên trước mặt thật sự đáng gờm như người khác nói chăng nữa, sao có thể chống lại quân đội khổng lồ được.

Nhưng cô ta vẫn dừng bước lại. Đương nhiên không phải bị dọa, mà là bị tức.

Ngay cả Lãnh Tiểu Lộ thấy thứ trên tay Tiêu Trần cũng mờ mịt không thôi, khí thể ngất trời như vậy sao lúc hiện hình lại ra thứ này.

Tiêu Trần nắm một con dao phay sáng chói, thân dao còn khắc ba chữ ‘Trương mặt rỗ’ gai mắt.

Nói không chừng tối nay mẹ Tiêu Trần còn vừa dùng con dao phay này chặt xương nấu cơm cũng nên.

Tiêu Trần nắm dao chặt thịt múa lên đường cong xinh xẻo, cảm giác thuận tay cực kỳ, hài lòng gật gù: “Dao phay hiệu Trương mặt rỗ đúng là danh bất hư truyền, dùng tốt.”

Ngục Long chạy ra xem náo nhiệt cách đó không xa vỗ trán, vẻ mặt đều là ‘ta không quen hàng này’.

Tiêu Trần dùng đao là vì bất đắc dĩ, hắn đã trả ‘Vô Gian’ về cho chủ cũ. Tuy còn có Ngục Long, nhưng không đến mức kinh động Ngục Long chỉ để đối phó một đám tiểu quỷ chứ? Thế thì mất mặt lắm.

Phiền nhất chính là Bát Bộ Quỷ cần binh khí tương ứng mới có thể tiến vào quỷ đạo.

Tuy dao phay không phát huy ra trọn vẹn thực lực Bát Bộ Quỷ được, nhưng đối phó một đám gà mờ là dư dả.

“Ranh con vô tri, dám bất kính với Quỷ Đế, đáng tru cửu tộc.”

Cái giọng the thé kia lại vang lên rồi.

Tiêu Trần nghe mà cười lạnh liên tục.

Tử khí trên tay bất chợt quấn quanh dao phay, một đám phù quái dị hiện lên trên thân đao.

Tiêu Trần quay đầu nhìn về phía Lãnh Tiểu Lộ còn đang mờ mịt: “Nắm chặt thế làm gì? Bố phải phát công bây giờ, buông tay ra.”

“À… dạ.”

Lãnh Tiểu Lộ đỏ mặt buông tay Tiêu Trần ra.

“Băng Quỷ, nhập.”

Giọng nói trầm thấp của Tiêu Trần vang lên, tiếp đó, độ ấm khắp trời đất lại hạ xuống tới mức có thể đóng băng giữa mùa hè nóng nực, thật đúng là khó mà tin được.

 

0.14398 sec| 2413.625 kb