Khi giọng nói của Tiêu Trần dần tan biến, đôi mắt vẩn đục của Long Manh Manh cũng dần dần khôi phục lại thần sắc.

Long Manh Manh hiện lên một vẻ bi thương khó tả thành lời, hai hàng huyết lệ từ từ chảy xuống.

Cảm nhận được nỗi buồn vô cùng lớn trên người Long Manh Manh, Tiêu Trần cau mày, không hỏi thêm câu nào, yên lặng chờ Long Manh Manh hoàn toàn tỉnh lại.

Chờ một lúc lâu, cuối cùng Long Manh Manh cũng hoàn toàn tỉnh lại, nhìn Tiểu Trần trước mặt, cô ta đột nhiên bật khóc.

Khóc thì Tiêu Trần đã thấy rất nhiều, nhưng khóc thảm như Long Manh Manh, hắn thật sự rất ít thấy.

Sau khi Long Manh Manh khóc đủ rồi, Tiêu Trần nhẹ nhàng xoa đầu cô gái đang ngồi trên mặt đất, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Tiêu Trần đã sử dụng một số phương pháp Phật gia để cố gắng ổn định cảm xúc của Long Manh Manh.

Long Manh Manh nức nở, bắt đầu kể những gì đã xảy ra.

Rất đơn giản, có thể được tóm gọn trong bốn chữ TAI BAY VẠ GIÓ.

Nhà họ Long có huyết mạch thức tỉnh, nhưng lại là Tà Long. Tà Long đã giết chết tất cả các thành viên trong nhà họ Long, duy chỉ có Long Manh Manh trốn thoát sau khi được mọi người liều mạng giải cứu.

Long Manh Manh trốn thoát rồi mới nghĩ về những gì Tiêu Trần đã từng nói với mình, muốn thức tỉnh sức mạnh huyết mạch Chân Long thì đến tìm hắn.

Long Manh Manh trái va phải đụng cả một đoạn đường dài, hoàn toàn dựa vào cả hai chân để đến thành phố Minh Hải.

Long Manh Manh không những phải trốn khỏi sự truy sát của Tà Long mà còn phải gánh chịu nỗi đau quá lớn trước cái chết của người thân.

Dưới áp lực cực lớn liền trở thành như dáng vẻ như bây giờ, cuối cùng lại chỉ dựa vào chấp niệm mà đến được nơi này.

Tiêu Trần nghe xong, vỗ vỗ đầu Long Manh Manh nói: “Không sao cả, bây giờ không ai có thể làm tổn thương cô được nữa.”

Những lời của Tiêu Trần làm dịu dần cảm xúc của Long Manh Manh.

“Cuối cùng cũng bắt được mày, thật biết trốn, em gái tốt của tao.”

Vào lúc này, một giọng nói vặn vẹo quái gở chợt vang lên, sau đó là làn sương xanh bắt đầu bao phủ toàn bộ đất trời.

Cảm giác khó giải thích len lỏi trong lòng những người có mặt ở đây. Tất cả mọi người bắt đầu nổi da gà, một cảm giác cực kỳ đáng sợ cứ lởn vởn trong lòng.

Nghe thấy giọng nói này, Long Manh Manh giống như mèo con bị giẫm phải đuôi, toàn thân lập tức căng cứng, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi cực hạn.

“Đến rồi, nó đang đến, chúng ta sắp chết.”

Đôi mắt của Long Manh Manh bắt đầu tối sầm lại, sức lực trong cơ thể cũng nhanh chóng tiêu tán.

Một luồng tử khí phun ra từ trong cơ thể Tiểu Trần, ngăn chặn tà khí màu xanh lục đang xâm chiếm.

“Cô là Chân Long, gã là Tà Long, cô việc gì phải sợ gã?”

Lời nói của Tiêu Trần khiến Long Manh Manh vô cùng ngỡ ngàng, cô ta lắp bắp nói: “Sẽ chết đó, ba mẹ tôi, trưởng lão, còn có các anh chị khác đều chết hết rồi.”

Tiêu Trần cau mày nói: “Chết? Ai mà chẳng chết, cô việc quái gì phải sợ gã? Chỉ vì gã mạnh hơn cô à? Đi lên đánh gã, không đánh được thì dùng miệng cắn, cắn không được thì dùng móng tay cào.”

Long Manh Manh nhìn làn sương mù xanh biếc dần lan tràn khắp toàn trường, cả người run lên bần bật.

Long Manh Manh dại ra lẩm bẩm: “Đánh không lại, đánh không lại đâu.”

Tiêu Trần lần này lại không hề mất kiên nhẫn, ngồi xổm xuống nhìn Long Manh Manh.

Trên mặt Long Manh Manh tràn đầy vết thương, có vài vết thương đã sinh mủ, Tiêu Trần cũng không ngại bẩn, giúp Long Manh Manh lau nước mắt trên mặt.

Tiêu Trần cười nói: “Chênh lệch cũng không lớn như cô tưởng tượng, sao không thử một chút chứ? Chẳng lẽ cả đời đánh không lại thì sẽ trốn tránh cả đời hay sao?”

Long Manh Manh khóc thút thít, khịt mũi vài cái, vẻ mặt vẫn sợ hãi vô cùng. Xem ra Tà Long kia thật sự hình thành một ma chướng trong lòng cô ta.

Tiêu Trần trợn trắng mắt, nhưng vẫn không phát giận. Đối với Long Manh Manh mà nói, việc này là họa, cũng là phúc.

Nếu hôm nay Long Manh Manh dám trực diện Tà Long, vậy chỉ cần hôm nay Long Manh Manh không chết, sau này con đường tu đạo sẽ thênh thang vô cùng.

Nếu Long Manh Manh chỉ biết trốn tránh, không dám ra tay như cũ thì hoàn toàn không có tương lai gì rồi.

Tiêu Trần nhẫn nại tính tình, lời nói dẫn theo pháp quyết trấn hồn thanh thần của Phật môn, trấn an trái tim kinh hoàng của Long Manh Manh, khiến cô ta dần bình tĩnh lại.

Không biết khi nào, một thiếu niên xuất hiện tại nơi này.

Như là trống rỗng xuất hiện, hoặc giống như là vẫn luôn đứng đây, cho người ta cảm giác rất quái lạ.

Thiếu niên này vô cùng thanh tú, bên môi là ý cười thản nhiên. Nhưng ngay cả nụ cười cũng cho người ta cảm giác rất quái.

Giả!

Nụ cười này cứ như cố ý vẽ ra vậy, phối hợp với đôi mắt lạnh băng của thiếu niên khiến người ta cực kỳ không thoải mái.

 

0.07733 sec| 2410.25 kb