Tiêu Trần khó chịu vì cuộc cãi vã, giọng nói của người phụ nữ càng ngày càng lớn, rõ ràng là ông cụ bất lợi.
“Lão mập đi qua đuổi người đi đi, tiện tay đánh mụ béo kia rớt vài cái răng coi.”
Đồ Tể vui vẻ gật đầu, vẫy chiếc quạt lớn của mình, cười gian đi về phía đám đông.
Đồ Tể vung tay tách đám đông đang bu xem ra.
Có người đang xem cuộc vui lại bị Đồ Tể kéo như vậy, trên mặt lộ ra vẻ không vui.
Vốn muốn quay lại chửi vài câu, kết quả khi nhìn thấy Đồ Tể béo gần ba trăm ký mỡ, chỉ đành ngậm miệng, tức giận bỏ đi.
Đồ Tể đến bên cạnh ông cụ nói bằng giọng Sơn thành vô cùng đậm: “Lưu nhị gia, qua đó uống một bát trà, người phụ nữ ngu ngốc này để tôi giải quyết cho.”
Đồ Tể đã sống ở đây gần mười năm, gần như đã quen biết hết những người quanh đây.
Ông già này là một cựu chiến binh trong chiến tranh chống Nhật, ông đã trải qua mấy chục năm chiến tranh, sau khi giải ngũ, về cơ bản thì sống ở đây một mình.
Tính tình ông cụ không được tốt, mọi người đều chê cụ ăn nói thô tục, tính tình nóng nảy nên rất ít người giao du với ông cụ.
Chỉ có Đồ Tể là ngoại lệ, Đồ Tể thích ở cùng ông cụ, chơi vài ván cờ, uống trà và nghe ông cụ kể về chuyện kháng chiến.
“Hồ mập, đừng có lộn xộn, nói lý thì nói lý, không đánh người là được.” Ông cụ nhìn Đồ Tể đang cười xấu xa, lo lắng nói.
Đồ Tể mở miệng cười nói: “Đừng lo lắng, lão gia, con người tôi đây ông còn không hiểu sao, nói lý giỏi lắm luôn.”
Nói xong, Đồ Tể bước đến trước mặt người phụ nữ.
Thân thể của người phụ nữ này cũng rất cường tráng, so với người thường thì có ưu thế hơn nhiều.
Nhưng đứng trước mặt Đồ tể, lại trở nên có vẻ thấp bé.
Cơ thể như núi thịt của Đồ Tể khiến người phụ nữ phải lùi lại mấy bước.
Đám đông ồ lên cười, hình như bà ta cảm thấy mất mặt, vừa mở miệng định mắng.
Lúc này, Đồ Tể mới giơ tay, nhìn người phụ nữ, hỏi: “Bà có biết đây là cái gì không?”
Không đợi người phụ nữ trả lời, bàn tay to như cái quạt của Đồ Tể đã dán lên mặt người phụ nữ.
Một cái tát ròn tan vang lên, trong thoáng chốc, tất cả âm thanh đều như đã biến mất.
Tất cả mọi người đều có chút choáng váng, giữa thanh thiên bạch nhật thế này mà thật sự có kẻ dám đánh người, lại còn đánh phụ nữ nữa chứ.
Cái tát của Đồ Tể vừa hạ xuống, khuôn mặt của người phụ nữ đã lập tức sưng lên.
Người phụ nữ bị tát hình như còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, bà ta sững sờ đứng đó, thẫn thờ nhìn Đồ Tể.
Đồ Tể nhìn người phụ nữ, nói đùa: “Đây là ráy tai, giờ thì tôi biết rồi”.
Đồ Tể nhìn đứa trẻ đang run rẩy trong vòng tay của người phụ nữ, hỏi: “Đây có phải là con của bà không?”
“Bốp.”
Đồ Tể lại tát một cái nữa, nói: “Tôi biết bà sẽ nói rằng, thằng nhóc này chỉ là một đứa bé, so đo với nó làm gì.”
“Bốp.”
Đồ Tể lại lật tay tát một cái nữa: “Vậy bà lớn già đầu rồi để làm cái mẹ gì? Đẻ con ra mà không biết dạy, hả? Vậy sao không để chồng bà bắn lên tường luôn đi.”
Đồ Tể đánh tay trái rồi lại đánh tay phải vô cùng vui vẻ, cả khuôn mặt của người phụ nữ sưng tấy như hai chiếc bánh lớn.
Lúc này, người phụ nữ muốn nói nhưng không được, cả khuôn mặt đều tê dại, trong miệng phun ra mấy cái răng còn dính máu.
Trước tình trạng thê thảm của người phụ nữ, Đồ Tể không hề có chút thương xót nào, tát vào mặt bà ta thêm cái nữa.
“Lớn lên giống như Du Du Bà biết bay (con gián) chỉ biết lấn yếu sợ mạnh.”
(con gián)
“Sao nào, câm rồi hả? Tôi còn tưởng bà là Khổng Tước của Thượng Đế cơ, gậy trời cơ.”
Có người nhìn không nổi, tuy người phụ nữ này là một người đàn bà chanh chua chính cống, nhưng cứ đánh như vậy thì cũng là hơi quá đáng.
Chỉ là thân hình ba trăm cân của Đồ Tể có sức răn đe quá mạnh nên không ai dám tiến lên ngăn cản, chỉ có thể nhấc điện thoại gọi cảnh sát.
…
Tiêu Trần ngăn Long Manh Manh lại, phát hiện những vết bẩn trên người cô đều là máu và đất, nên mới khiến cho người ta cảm thấy cực kỳ bẩn.
Tiêu Trần đặt một tay lên trán Long Manh Manh, một luồng tử khí dọc theo đầu ngón tay xâm nhập vào cơ thể cô ta.
Sau khi kiểm tra tình hình của Long Manh Manh, Tiêu Trần cảm thấy nhẹ nhõm hơn không ít.
Cử chỉ điên rồ mà thôi, chứ không giống Lạc Huyền Tư, thần hồn vỡ nát.
Tiêu Trần mở miệng, một gợn sóng kỳ lạ như có như không phát ra từ miệng hắn.
“Thức dậy đi.”
Giọng nói hùng hồn vang lên giữa đất trời, giống như lời cảnh tỉnh của Phật gia.
Nghe thấy giọng nói của Tiêu Trần, tất cả mọi người đều chấn động, ánh mắt của một số người vẫn còn mờ mịt như cũ, còn của một số người lại sáng lên, như thể lúc này đã nhận được thứ gì đó.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo