Từ Kiến Quân nhìn Tiêu Trần với vẻ cầu xin: “Được thì cũng được, nhưng có thể để tôi đưa cậu về nhà không?”

Tiêu Trần xoay chuyển con ngươi, suy nghĩ một lát, thêm một việc chi bằng ít hơn một việc, cứ nghe theo con hàng này vậy.

Từ Kiến Quân thấy Tiêu Trần gật đầu, tảng đá lớn trong lòng anh ta rơi xuống.

Bọn họ đi đến cổng trường học, xung quanh nơi này đã tụ tập đầy cảnh sát, tất cả đám cảnh sát trông thấy Từ Kiến Quân dẫn theo một chàng trai xuất hiện, đều căng thẳng giơ súng lên.

Từ trong lời kể của đám đông hóng hớt vừa rồi, cảnh sát đã biết được mặt mũi và thân phận của hung thủ.

Từ Kiến Quân vẫy tay đầy oai phong lẫm liệt, ra hiệu cho mọi người đừng căng thẳng.

Kế tiếp Từ Kiến Quân tự mình lái một chiếc xe cảnh sát chở Tiêu Trần nghênh ngang rời đi.

Cả đám cảnh sát nhìn chiếc xe cảnh sát rời đi với ánh mắt đầy sùng bái, thầm nghĩ nhân vật trong truyền thuyết có khác, vừa ra tay hung thủ tàn ác đến cỡ nào cũng phải chịu tội.

“Hung thủ đã bị bắt, chính phủ sẽ đưa ra kết luận về tình tiết vụ án tiếp theo…”

Sau khi người lãnh đạo dẫn đầu mở giọng quan cách một hồi, lập tức dẫn theo một đám cấp dưới nghênh ngang bỏ đi, chỉ để lại pháp y xử lý hiện trường và công an giữ gìn trật tự.

Trước một ngã tư, Từ Kiến Quân nhìn Tiêu Trần xuống xe chuẩn bị rời đi.

Anh ta mếu máo nói: “Tổ tông, gần đây cậu có thể đừng ra khỏi cửa được không, chờ sóng gió qua đi…”

Anh ta còn chưa nói xong, trên vành mắt đã nhận lấy một quả đấm, giọng nói của Tiêu Trần vang lên bên tai: “Tổ tông? Mẹ nó ai là tổ tông của anh chứ?”

Tiêu Trần nằm bò trên cửa sổ xe, chợt nhớ ra một chuyện rồi hỏi: “Vết thương của anh khỏi nhanh như vậy, chắc chắn đã sử dụng thiên tài địa bảo gì nhỉ?”

Từ Kiến Quân biết chắc chắn không thể giấu Tiêu Trần chuyện này được, anh ta gật đầu: “Vì có chút công lao, cho nên tôi nhận được một ít phần thưởng.”

Tiêu Trần xoè tay: “Còn dư lại hay không, cho tôi xem thử nào.”

Từ Kiến Quân rất không tình nguyện lấy một lọ sứ nhỏ từ trong lòng ra.

Tiêu Trần tát một nhát lên đầu anh ta rồi nói: “Lề mề vậy, ông đây sẽ lấy thứ đồ rách nát của anh sao?”

Từ Kiến Quân tỏ vẻ ấm ức, mình đường đường một đội trưởng, nhưng bây giờ lại giống như một đứa trẻ bị người ta bắt nạt còn không dám đánh trả.

Tiêu Trần cầm lấy lọ sứ, đổ một viên đan dược màu trắng ngà to bằng ngón tay cái bên trong ra.

Tiêu Trần ngắm một lát, lại hỏi Từ Kiến Quân mấy câu sau đó ánh mắt đột ngột bùng lên một ngọn lửa màu xanh lam.

“Một loại trong Vĩnh Sinh Tứ Liên.” Tiêu Trần gật đầu, trả lọ sứ lại cho Từ Kiến Quân rồi hỏi: “Trong tổ chức của mấy người phát mấy thứ này sao?”

Từ Kiến Quân gật đầu nói: “Không phải tất cả mọi người đều có, chỉ có thành viên của tổ chức có cống hiến to lớn mới được nhận.”

Tiêu Trần suy nghĩ một hồi nói: “Đi về hỏi xem hoa sen chế tạo ra loại đan dược này có còn thừa không, nếu có tôi có thể trao đổi bằng đồ vật đáng giá gấp mười lần trở lên.”

Thật ra cái gọi là ‘Vĩnh Sinh Tứ Liên’ chính là bốn loại hoa sen cực phẩm có được sức sống lớn mạnh, có thể mọc thịt cho xương trắng làm người chết sống lại.

Bốn loại hoa sen này bao gồm ‘Thanh Minh Huyết Liên’, ‘Tuyết Vực Thụy Liên’, ‘Địa Ngục Hỏa Liên’ cùng với ‘Hư Không Hắc Liên’ là thần bí nhất.

Tiêu Trần từng thấy ba loại trước, chỉ duy nhất ‘Hư Không Hắc Liên’ kia ngay cả hắn cũng chỉ từng nghe nói đến.

Nghe đồn có đủ bốn loại hoa sen này thì có thể đạt được sự bất tử thật sự.

Tiêu Trần khịt mũi khinh bỉ cách nói này, trên đời này hoàn toàn không có thứ bất tử như vậy.

Cho dù Tiêu Trần là Đại Đế cũng như vậy, sống mấy trăm vạn năm hoặc vài ngàn vạn năm, sau cùng vẫn sẽ qua đời.

Cái gọi là bất tử, chẳng qua chính là sống lâu hơn một chút mà thôi.

Đan dược trong tay Từ Kiến Quân trước mặt này chắc hẳn được chế tạo bởi ‘Tuyết Vực Thụy Liên’, hoa sen này khá dễ tìm thấy.

Từ Kiến Quân nghe Tiêu Trần nói vậy, tuy anh ta có chút không hiểu nhưng vẫn gật đầu.

Đầu tiên, Tiêu Trần là ân nhân cứu mạng của anh ta.

Thứ hai, Tiêu Trần lại là nhân sĩ hào phóng có thể tùy tiện tặng ‘Thần kỹ’ như ‘Ảo Ảnh Vô Hạn” cho người khác, nếu thật sự có thể làm ăn với hắn, chắc chắn sẽ không thua lỗ.

Xét về công hay tư, Từ Kiến Quân đều khó lòng từ chối.

Hoàng hôn buông xuống, ráng chiều thiêu đốt đỏ rực cả một góc trời.

Khi Tiêu Trần về tới nhà, đúng lúc trông thấy Vương Đa Đa đứng ở cửa lén lút ngóng nhìn.

Một chú chó Golden toét miệng cười ngây ngô và một con Sharpei với vẻ mặt tuyệt vọng ngồi ngay ngắn bên cạnh cô bé.

Vương Đa Đa trông thấy Tiêu Trần, nhanh chóng lấy hai quả trứng gà từ dưới mông chú chó Sharpei ra, nhét vào trong túi nhỏ mang bên người của mình.

 

5.09108 sec| 2406.828 kb