Sau đó cô bé làm như không có chuyện gì nhìn về nơi xa, bày ra dáng vẻ mình là một cô bé ngoan không hề làm gì cả.

Chú chó Sharpei nhìn Tiêu Trần đầy tuyệt vọng, hắn nhún vai nói một câu: “Đáng đời.”

Chú chó Sharpei giàn giụa nước mắt: ‘Chó nhà ai có thể ấp ra gà con chứ? ’

Vương Đa Đa thấy Tiêu Trần đi vào nhà, một tay bế chó Sharpei lên, vui vẻ cười nói: “Đại Đầu cố lên, mày chắc chắn có thể ấp ra gà con, mày phải tin tưởng chính mình.”

Chó Sharpei: ‘Tôi tin tưởng con mẹ cô ấy. ’

Trong nhà, Tiêu Mạn Ngữ ngồi trên ghế sopha bấm điện thoại, Lãnh Tiểu Lộ bận rộn cùng mẹ ở trong bếp, Tiêu Chính Dương đang trò chuyện hào hứng với một ông cụ, khung cảnh hài hoà ấm cúng.

Tiêu Trần trông thấy ông cụ này, lửa giận lập tức bốc lên.

Hắn la hét với ông cụ: “Ê, ông kia, giao cháu gái nhỏ của ông ra đây.”

Người này chính là Tiếu đại sư, ông nội của Tiếu Tiểu Tuyết.

Ban đầu Tiêu Trần đưa xương bắp chân của mình cho Tiêu Tiểu Tuyết bảo vệ tính mạng, kết quả thời gian trôi qua lâu như vậy cô ta lại không hề có tin tức gì, ví dụ điển hình cho việc mượn rồi mất hút.

Khuôn mặt Tiêu đại sư vàng như nến trông rất tiều tuỵ, nghe thấy giọng của Tiêu Trần, kích động đến nỗi muốn rơi lệ.

“Anh bạn nhỏ, cuối cùng cũng đã tìm được cậu.” Tiếu đại sư kích động đứng dậy.

“Tiểu Trần, đừng vô lễ.” Tiêu Chính Dương nhìn hắn xông về phía ông cụ với dáng vẻ kỳ quái, hét lên một tiếng theo bản năng.

Tiêu Trần tỉnh táo lại, bây giờ đang ở trong nhà, không thể quá mức càn rỡ, vẫn phải kiêng kị.

Tiêu Trần vốn định bước tới đấm cho ông già này một phát, đột nhiên thay đổi chủ ý, một tay choàng lấy bờ vai của Tiếu đại sư, cười nói: “Tiếu đại sư à, chúng ta là bạn tốt mà, chúng ta ra ngoài nói chuyện nhé.”

“Được được, ra ngoài trò chuyện.” Tiếu đại sư gừng càng già càng cay, thấy phản ứng của Tiêu Trần, gần như đã đoán được, có lẽ ba mẹ hắn vẫn chưa biết con trai của họ là một người vô cùng tài giỏi.

Tiêu Trần nhiệt tình khoác vai Tiếu đại sư đi ra ngoài, giọng nói của Tiêu Chính Dương truyền đến từ phía xa: “Tiểu Trần, phải lễ phép đấy.”

Tiêu Trần trợn mắt khinh thường, ngoài miệng dạ vâng với Tiêu Chính Dương, nhưng tay đã đấm một cú vào vành mắt của Tiếu đại sư, ngay lập hốc mắt của ông ta xuất hiện vết bầm tím.

“Ông già, cháu gái nhỏ của ông đâu? Cầm xương của tôi đi đâu rồi hả?”

Ban đầu Tiêu Trần không lo lắng về xương cốt của mình cho lắm, bởi vì trên trái đất chắc hẳn không vật nào có thể phá huỷ xương cốt của hắn.

Nhưng hai ngày trước sau khi Tiêu Trần trông thấy khí vận màu tím trên đỉnh đầu Lãnh Tiểu Lộ, cảm thấy cần lập tức tìm lại xương cốt của mình về.

Việc này liên quan tới khí vận huyền ảo mơ hồ, bởi bản thân Tiêu Trần là Đại Đế, là người mang khí vận lớn trên người.

Nếu thân pháp của hắn ở chung với người khác quá lâu, nói không chừng sẽ xuất hiện việc khí vận phân luồng.

Nếu thật sự xuất hiện tình huống như vậy, đây chính là điều Tiêu Trần không muốn nhìn thấy nhất, đó có thể sẽ ảnh hưởng tới cơ duyên của bản thân hắn.

Sau khi Tiếu đại sư kể lại ngọn nguồn sự việc, Tiêu Trần khẽ vỗ trán mình, quả nhiên mọi việc đều có lý do của nó.

Thật sự nhắc tới chuyện này, Tiêu Trần mới là kẻ đầu sỏ gây tội.

Cậu hai của nhà họ Tần ở Yến Kinh, bởi vì Tần Chí Đan mắc phải căn bệnh lạ, gia tộc mời bác sĩ nổi tiếng khắp nơi đến chữa bệnh cho hắn ta.

Tiếu đại sư là y thánh giỏi hàng đầu trong nước tự nhiên cũng nằm trong đội ngũ được mời.

Mà Tiếu Tiểu Tuyết vừa là cháu gái cũng như trợ lý của ông ta, dĩ nhiên Tiếu đại sư sẽ dẫn theo cô ta cùng đến nhà họ Tần.

Nhưng sau khi tới nhà họ Tần, họ vô duyên vô cớ bắt Tiếu Tiểu Tuyết lại, thậm chí còn bị giam lỏng.

Tiếu đại sư sử dụng tất cả mối quan hệ muốn giải cứu cháu gái của mình, nhưng không người nào dám giúp ông ta, vì thật sự không dễ trêu chọc nhà họ Tần.

Tuy nhiên Tiếu đại sư cũng không phải hoàn toàn không thu hoạch được gì, biết được từ chỗ mấy người bạn thân thiết với nhà họ Tần, cháu gái ông ta bị bắt và giam lỏng chỉ vì một khúc xương.

Bấy giờ Tiếu đại sư lập tức nghĩ tới Tiêu Trần, bởi Tiếu Tiểu Tuyết từng nhắc với ông ta về khúc xương đó là do hắn cho cô ta mượn dùng để phòng thân.

Tiếu đại sư nhanh chóng gấp rút lên đường tới thành phố Minh Hải, cũng đã đến đây mấy chuyến nhưng hôm nay mới gặp được Tiêu Trần.

Tiêu Trần hiểu rõ về căn bệnh của Tần Chí Đan hơn ai hết, vì chính hắn gây ra bệnh này mà.

Hơn nữa lúc ấy hắn còn từng nói một câu với Tần Chí Đan: “Có lúc sống sót còn cần dũng khí hơn cả cái chết.”

Bây giờ Tiêu Trần rất muốn biết suy nghĩ của hắn ta, có hối hận vì lúc đó không lựa chọn trực tiếp chết đi hay không.

 

0.14627 sec| 2410.156 kb