Cả đoàn người đứng trong bóng đêm đã được một thời gian, không ai lên tiếng, không khí áp lực lan tràn quanh thân bọn họ.

Úy Trì Bá thấy cảnh tượng ngôi nhà ngói kia thì giọng ồm ồm hỏi: "Chú Lữ, chúng ta gặp quỷ à? Khu an toàn này nào có lúc nào ồn ào như vậy?"

Người đàn ông trung niên không đáp lời, chỉ yên lặng nhìn ông lão chèo thuyền bên cạnh, tựa như đang trưng cầu ý kiến ông cụ.

Ông cụ lắc đầu: "Quỷ Vương đón dâu."

Công Du Mộng cau mày: "Từ khi nào sông Tịch Tịnh xuất hiện nhiều thứ bẩn bẩn như vậy?"

Lão nhân ngẩng đầu nhìn ánh trăng màu đỏ, thở dài nói: "Huyết Nguyệt lên cao ắt có yêu nghiệt hiện thế, sông Tịch Tịnh loạn rồi."

"Hay chúng ta tạm nghỉ lại nơi này qua đêm đi, đừng đến chỗ nhà ngói."

Lãnh Tiểu Lộ ôm mèo con, nhỏ nhẹ nói.

Người đàn ông trung niên lắc đầu: "Nơi này không tính là khu an toàn chân chính, trời càng muộn thì nơi này càng nguy hiểm."

"Vậy phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ muốn đi tới ở chung một phòng với đám ma quỷ kia?" Công Du Mộng không tình nguyện nói.

"Cô nguyện ý, người ta chưa chắc đã nguyện ý ấy!" Úy Trì Bá nhún vai trả lời.

‘Kẽo kẹt! ’ Cánh cửa gỗ lâu năm chưa tu sửa của nhà ngói chậm rãi bị mở ra, tiếng kẽo kẹt chói tai khác thường.

Một bóng người bước ra khỏi nhà ngói, mặc một bộ đồ tân lang đỏ thẫm.

Đó là một người đàn ông vô cùng anh tuấn, mày kiếm mắt sáng, thân hình cao lớn.

Tân lang ôm quyền với chỗ tối, cao giọng nói: "Nếu đã đến vì sao không vào nhà ngồi."

Lời của tân lang rõ ràng tự xem mình là chủ nhân nơi này.

"Mẹ nó, quỷ vật còn kiêu ngạo như vậy." Tính Úy Trì Bá nóng nảy nhất, đương nhiên là không vừa mắt với biểu hiện của tân lang, muốn đứng lên đi tới giết chết đối phương.

Một bàn tay khoác lên bả vai Úy Trì Bá, đè cậu ta lại, giọng của người đàn ông trung niên vang lên bên tai cậu ta: "Đừng nhúc nhích, nó không nói với chúng ta."

Úy Trì Bá mờ mịt ngẩng đầu nhìn xung quanh. Ở đây trừ mấy người bọn họ đâu còn ai nha!

Ngay sau đó vang lên một trận vó ngựa, một đoàn sương đen nồng đậm hình thành cách mấy người không xa.

Một con ngựa thần tuấn phi phàm lộc cộc bước khỏi sương đen.

Nhưng hoàn toàn đối lập với đoàn sương đen kia chính là con ngựa này toàn thân tuyết trắng, trên người không có một sợi lông tạp.

Một vị tướng quân toàn thân ngân giáp vững vàng ngồi trên lưng ngựa, trong tay nắm một cây ngân thương sáng loáng, thoạt nhìn uy vũ khí phách vô cùng.

"Con ngựa đẹp quá." Hai mắt Lãnh Tiểu Lộ lấp lánh sao nhỏ nhìn ngựa trắng, chỉ thiếu điều chảy nước miếng.

Mèo con trong lòng thiếu nữ kêu khẽ một tiếng, sau đó áp móng nhỏ lên mặt Lãnh Tiểu Lộ, tựa như biểu lộ thái độ với việc chủ nhân di tình biệt luyến.

Tướng quân cưỡi bạch mã bước thẳng về phía nhà ngói, lúc gần tới nhà ngói, tướng quân quay đầu liếc mắt nhìn thoáng qua chỗ đám người đang ẩn núp.

Chính là một cái liếc mắt đơn giản như vậy thôi lại khiến đám người như trụy hầm băng, da gà toàn thân đều nổi lên.

"Ngô lão, có mấy thành phần thắng." Người đàn ông trung niên trầm trọng hỏi.

"Không có phần thắng."

Nghe thấy lời ông cụ nói, đáy lòng đàm người đều lạnh ngắt. Ông lão chèo thuyền này là chỗ dựa lớn nhất của bọn họ. Nếu ngay cả ông cụ cũng nói như vậy thì bọn họ thật sự gặp phiền toái lớn rồi.

"Rốt cuộc là sông Tịch Tịnh xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao âm hồn cường đại như vậy cũng xông ra ngoài?" Người đàn ông trung niên hỏi.

Ngô lão trầm tư một hồi: "Có thể là liên quan đến chuyện đại thời đại sắp tới."

Theo thời gian trôi qua, độ ấm không khí xung quanh giảm xuống rõ rệt, một luồng âm phong không biết từ khi nào thổi quét khắp đỉnh núi.

Mới đầu đoàn người còn không có cảm giác gì, nhưng không lâu sau đã phát hiện có gì đó không đúng.

Cơn gió này tựa như xen lẫn âm khí cực kỳ đáng gờm, cương khí hộ thể của bọn họ đã bị ăn mòn trong vô thức.

Đợi mọi người phát hiện ra thì âm khí đã nhập thể rồi.

m khí nhập thể khiến khí cơ trong cơ thể bọn họ vận chuyển vô cùng khó khăn. Cứ thế này rất có thể chờ đến bình minh cả đoàn người đều thành thi thể rồi.

Mà trong số người ở đây, chỉ có ông cụ chèo thuyền tu vi cao nhất và Lãnh Tiểu Lộ là không chịu ảnh hưởng.

Công pháp tu luyện của nhà họ Lãnh bọn họ vốn thiên hướng âm nhu, lại thêm Huyền Miêu cực âm, không bị ảnh hưởng là chuyện bình thường.

Ngay sau đó, xung quanh vang lên từng tiếng sột soạt rất nhỏ.

Ban đầu tiếng động này cách rất xa, cũng quá nhỏ nên không khiến người chú ý, nhưng tiếng động lại nhanh chóng tiếp cận bọn họ, cũng ngày càng rõ ràng.

m thanh cứ như có tằm đang gặm lá dâu vậy.

Sau đó, âm thanh vang lên cách bọn họ rất gần.

Đám người khiếp sợ nhìn ngó khắp xung quanh, nhưng ngoại trừ bóng đêm vô tận cũng không còn gì khác.

 

0.14609 sec| 2413.742 kb