Trương Bác lau máu tươi bên khóe miệng, cố nén xúc động muốn bùng nổ.
Khi pháo của Tiêu Trần không cách quân cờ trực tiếp làm thịt xe của Trương Bác thì Trương Bác như thấy được ánh rạng đông le lói trong đêm tối.
"Đại nhân, pháo đánh nghiêng sơn, pháo của ngài sao trực diện nổ chết tượng của tôi như thế được."
‘Xem lần này cậu định ngụy biện thế nào. ’ Đáy lòng Trương Bác thoáng sinh ra đắc ý.
Tiêu Trần trợn mắt xem thường, nhìn Trương Bác như xem thiểu năng trí tuệ: "Bây giờ khoa học kỹ thuật phát đạt như vậy, pháo ông nói đều là pháo bao nhiêu năm trước rồi? Pháo của tôi là pháo laser, khoa học kỹ thuật mới nhất, không vấn đề chứ!"
"Pháo laser, không… không… không vấn đề."
Trương Bác hận ngứa cả răng, vấn đề là đánh không lại.
Rốt cục lúc đi tới nước thứ mười, Tiêu Trần dùng sĩ của Trương Bác trực tiếp ăn tướng, Trương Bác thua.
Đối với một kẻ cuồng cờ thì hành vi như vậy đúng là không thể tha thứ được. Đôi mắt đục ngầu của Trương Bác lóe ánh sáng tàn nhẫn.
"Tiền bối, vừa rồi ngài nói xe của ngài nhập khẩu, pháo là pháo laser, mã thần thú tôi đều chấp nhận. Nhưng giờ ngài dùng sĩ của tôi giết tướng của tôi, ngài giải thích thế nào đây?"
"Cái gì? Đó là sĩ của ông? Con mắt nào của ông thấy đó là sĩ của ông? Kia là gián điệp nằm vùng tôi sắp xếp vào quân bên ông. Đọc ba mươi sáu kế chưa? Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng." Tiêu Trần nắm hai khối Tử Ngọc trên đá lên, sung sướng chuẩn bị ném vào túi.
Trương Bác rốt cuộc không nhịn được, hất ngược bàn cờ phẫn nộ quát: "Đừng có khinh người quá đáng."
Lần này Tiêu Trần hiếm thấy không ra tay đánh người, ngược lại nghiêm trang nói: "Ông nói tôi nghe, luật đánh cờ do ai định?"
Trương Bác còn chưa đáp, Tiêu Trần đã nói tiếp: "Các người yếu nên các người phải tuân theo luật, các người chỉ có tuân thủ luật mới bảo vệ được mạng chó của mình. Bổn đế khác nha! Bổn đế cực kỳ mạnh, cho nên bổn đế mới là kẻ định ra luật. Bổn đế thích đi thế nào thì đi thế ấy. Ý kiến gì không?"
Nghe Tiêu Trần nói xong, Trương Bác cũng tỉnh táo lại. Tuy nói rất khó nghe, nhưng lý chính là lý này.
"Nói xiên nói xẹo, nếu ai cũng giống cậu thì chẳng phải thiên hạ muốn loạn sao?" Một giọng nói đàn ông trung niên vang lên.
"Động… động chủ!" Đồ Tể thấy người đàn ông uy nghiêm vừa xuất hiện thì lắp bắp hô.
Người đàn ông trung niên kia không buồn liếc Đồ Tể lấy một cái. Cái này có lẽ còn nhục nhã người ta hơn so với kêu đánh kêu giết nhiều, bởi đối phương hoàn toàn không đặt người vào trong mắt.
Tiêu Trần nhếch miệng cười, nhìn người đàn ông trung niên kia.
Người đàn ông trung niên này chính là người mạnh nhất ngoài Huyết Tu La mà Tiêu Trần gặp sau khi trở lại địa cầu.
Khí cơ trên người ông ta đã không chỉ là dòng suối nhỏ như Huyết Nương Tử và Đồ Tể, mà đã thành một con sông lớn, khí thế hạo hãn không ngừng.
Tiêu Trần nhìn đối phương, nói ra một câu làm toàn thể mọi người hộc máu:
"Cướp đây, giao hết Tử Ngọc nhà các người ra đây."
Người đàn ông trung niên đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười ha hả: "Ranh con, đừng có mà kiêu ngạo. Tôi biết cậu không đơn giản, có thể tiến vào Thiên Tà Động ban đêm chứng tỏ có vài phần thủ đoạn. Nhưng nơi này không phải nơi cho cậu giương oai."
Tiêu Trần nhướng mày: "Bổn đế quyết định, không chỉ cướp, còn phải làm thịt ông."
"Ha hả, tôi ăn muối còn nhiều hơn ranh con nhà cậu ăn cơm đấy. Làm người phải biết khiêm tốn, thiên chi kiêu tử trên đời này không ít đều chết trẻ trên đường đấy."
"Ăn nhiều muối dễ bị teo não. Tôi đề nghị ông đến bệnh viện chính quy kiểm tra thử." Tiêu Trần trực tiếp cắt ngang lời đối phương.
Ngay sau đó, mọi người thấy được một màn cả đời không quên được. Thân thể Tiêu Trần vẫn ở tại chỗ, nhưng bên người động chủ lại xuất hiện một Tiêu Trần.
"Hư ảnh!"
Khi chân thân Tiêu Trần trở lại vị trí ban đầu, trong tay đã nắm theo một cái đầu đang chảy máu đầm đìa.
Cái đầu kia còn giữ lại vẻ mặt khi còn sống, mắt lồi ra như cá vàng, ánh mắt tràn đầy vẻ không dám tin. Tựa như bản thân cũng không biết đầu mình bị người ta tháo xuống từ bao giờ.
Trương Bác ngồi phịch xuống đất, hoảng sợ nhìn thiếu niên như ma thần nắm đầu lâu bên kia.
Giờ phút này lão ta cảm thấy may mắn cực kỳ. May là thiếu niên có kiên nhẫn với mình, dùng ‘năng lực’ thắng Tử Ngọc trên người lão đi chứ không phải trực tiếp cướp đoạt.
Tiêu Trần ghê tởm ném cái đầu chết không nhắm mắt kia xuống sông, miệng còn lải nhải không thôi: "Xem ra đầu của ông không cứng như miệng nha! Đáng tiếc."
"Lão già, từ này về sau nơi này thuộc về ông. Tôi rất coi trọng ông đấy!" Tiêu Trần chớp chớp mắt với Trương Bác, tràn đầy trêu chọc.
Trương Bác lo sợ bất an, thiếu niên trước mắt chính là nhân vật có thể làm thịt một cao thủ Du Dã Cảnh hậu kỳ trong nháy mắt.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo