"Sao nào? Khó xử lắm à?" Tiêu Trần nhướng mày, giọng điệu hiền lành hỏi.
Cảm thụ được giọng nói ‘hiền lành’ của Tiêu Trần, Trương Bác vẻ mặt cầu xin: "Tiền bối, tôi thật sự không có nhiều Tử Ngọc như vậy."
Tiêu Trần nhún vai: "Không thành vấn đề, có bao nhiêu lấy bấy nhiêu đi."
Trương Bác nhìn xương sườn trong tay Tiêu Trần, trong lòng đắng chát. Dùng xương cốt đổi Tử Ngọc khác gì công nhiên cướp đoạt đâu.
Trương Bác lấy hai khối Tử Ngọc to cỡ bàn tay đặt lên tảng đá lớn, hai mắt Tiêu Trần sáng lên, cười đáng khinh.
Thấy Trương Bác vẻ mặt đau lòng, Tiêu Trần múa xương sườn như bay, sau đó ngồi nghiêm chỉnh, tựa như người dẫn chương trình bán hàng trên tivi nói:
"Lão già, đừng chướng mắt cục xương này của tôi. Xương này của tôi công được thủ được, trên đánh bất tỉnh vua dưới đánh tham thần, có thể giết quỷ có thể đồ tiên. Mà lúc đói còn có thể thuận tiện ninh canh uống, thứ này đúng là vật cần thiết khi lữ hành, hành trang hạng VIP để giết người cướp của, ông không thiệt thòi đâu, hiểu chưa?"
‘Trần đời chưa gặp người vô liêm sỉ thế bao giờ. ’
Đây là tiếng lòng nhất trí của mọi người ở đây.
Trương Bác nhìn bàn cờ, đáy lòng ít nhiều cũng sinh ra khó chịu.
Tiêu Trần làm theo lời vừa rồi đã nói, nhường Trương Bác một mã, một xe, một pháo.
Tuy đều là cờ, nhưng không gian lý giải của cờ vây lớn hơn cờ tướng nhiều. Muốn chơi cờ vây đến đỉnh cao cần một bộ quy tắc tính toán vô cùng phức tạp, mà cờ tướng không tồn tại vấn đề này.
Trực quan nhất chính là cờ vây càng chơi càng nhiều quân, cờ tướng thì càng chơi càng ít.
Cờ tướng còn hơn cờ vây ở chỗ càng thêm máu me bạo lực.
Khi kỳ thủ cấp cao đối đầu, đừng nói là nhường xe mã pháo, chỉ nhường con tốt thôi cũng đủ cho đối phương tìm được sơ hở rồi.
Tiêu Trần nhường nhiều như vậy chẳng khác nào một vị bá vương đầu đường đánh cờ với người đi ngang qua, hoàn toàn không để đối phương vào mắt.
"Ông đi trước." Tiêu Trần rất hào phóng nói.
Trương Bác tức giận xanh mặt, hành vi này của Tiêu Trần chính là sỉ nhục một kỳ thủ.
Nếu không phải e ngại đánh không lại Tiêu Trần, Trương Bác lúc này đã chặt Tiêu Trần thành tám khối, băm ném cho chó ăn rồi.
Mặt Trương Bác sa sầm vô cùng, đi một nước mở đầu bình thường.
Khi đến lượt Tiêu Trần, hắn cầm con xe còn lại lên cười khặc khặc quái dị.
Sau đó, dưới ánh mắt khiếp sợ của ba người ở đây, xe trong tay Tiêu Trần lướt qua trăm sông ngàn núi, gặm luôn con tốt ở giữa của Trương Bác.
"Cậu… cậu… cậu không biết chơi cờ! Có xe nhà ai đi thế đâu chứ." Trương Bác tức giận run cả người.
Tiêu Trần ngoáy mũi, nghiêm túc nói: "Ông biết tôi là ai không?"
Trương Bác nhìn dáng vẻ nghiêm trang của Tiêu Trần thì đáy lòng run lên, nhớ lại cảnh bị đánh vừa rồi, cưỡng ép đè nén lửa giận.
"Tiền bối chắc chắn là cao nhân một phương, không phải nông dân thôn cùng ngõ hẻm như chúng tôi so sánh được."
‘Xí! Vô sỉ. ’ Huyết Nương Tử và Đồ Tể lại âm thầm phỉ nhổ trong lòng. Đường đường một cao thủ siêu cấp Du Dã Cảnh mà không cần chút mặt nào à? Nói ra lời như vậy mà lương tâm không đau sao?
Tiêu Trần cười khà khà: "Ba tôi là nhà giàu số một Thành phố Minh Hải, xe nhà tôi đều là xe nhập khẩu. Xe nhập khẩu cua ngang không có gì không đúng nhỉ."
"Phụt."
Trương Bác rốt cuộc không nhịn nổi phun ra một ngụm máu già.
"Xe nhập khẩu cua được, không có gì sai nha!" Gương mặt béo của Đồ Tể đều sắp cười rụng cả mỡ, thì ra xem người khác bị chỉnh là chuyện sung sướng như vậy.
Ngay cả Huyết Nương Tử bên cạnh cũng che miệng cười trộm không ngừng.
"Tiền bối, tôi thấy ván cờ này không cần chơi nữa đâu. Hai khối Tử Ngọc này xem như lễ gặp mặt tặng cho tiền bối." Trương Bác sợ tiếp tục như vậy sẽ không khống chế nổi bản thân nên dứt khoát đưa tặng hai khối Tử Ngọc này cho rồi.
"Không được, trước giờ kỳ phẩm của bổn đế thiên hạ vô song, không có kết quả sao có thể thu đồ của người ta chứ? Ông khinh tôi đấy à?" Tiêu Trần cực kỳ liêm chính từ chối.
Trương Bác: "Ha hả!"
Huyết Nương Tử: "Ha hả!"
Đồ Tể: "Ha hả!"
Trương Bác bị bách bất đắc dĩ, chỉ có thể tiếp tục chơi cờ.
"Tiền bối, sao mã có thể đi dọc ba ngang một chứ?" Trương Bác thấy pháo của mình không hiểu ra sao bị mã của Tiêu Trần từ xa thật xa nhảy tới dẫm chết, không thể nhịn được.
Tiêu Trần trợn mắt xem thường: "Ông biết tôi là ai không?"
Trương Bác đen mặt, cậu là ai liên quan gì đến chuyện mã của cậu đi ba dọc một ngang à?
"Ngô chính là Đại Đế vô thượng, ngựa của ngô ít nhất cũng là thần thú một bước đạp nghìn mã lực chứ, sao có thể giống ngựa của các người đi dọc hai ngang một thôi được? Ông không bỏ tôi vào mắt đúng không!"
"Phụt."
"Tiền bối! Sao tốt của ngài lại đi lùi rồi?"
"Làm sao nào? Có thể tiến có thể lui mới tính là pháp khí, chỉ có tiến không lùi khác mẹ gì tìm chết đâu?"
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo