Kết quả Trương Bác vừa nói xong, một nắm tay trực tiếp thân mật với hốc mắt ông ta.

Trương Bác bị một quyền của Tiêu Trần đánh bay ra ngoài, đồng thời giọng Tiêu Trần cũng vang lên: "Bà nội nó chứ, ông biết mày là ai thế đếch nào được. Tâm thần à? Thời buổi này ai cũng thích nói kiểu thế hay sao?"

Trương Bác bị đánh va mạnh vào vách núi, đáy lòng sóng gió cuồn cuộn.

Bởi vì ông ta hoàn toàn không thấy rõ một quyền này của Tiêu Trần, thậm chí khí cơ trong cơ thể cũng không kịp làm ra phòng ngự.

Xuất hiện tình huống như vậy chỉ có một khả năng, cảnh giới của người trẻ tuổi thoạt nhìn vô hại trước mặt đã vượt xa chính mình.

Trương Bác hoảng sợ không thôi, lại đột nhiên nhớ tới một việc. Bây giờ hình như là buổi tối, buổi tối trên sông Tịch Tịnh.

Trương Bác đương nhiên biết sông Tịch Tịnh ban đêm có ý nghĩa gì. Người sống chết sạch, ma quỷ quay cuồng.

Trương Bác ở đây gần mười năm, lần đầu tiên gặp được người đi vào nơi này ban đêm.

Vẻ mặt Trương Bác trở nên cực kỳ khó coi. Ru rú nơi này lâu rồi, vậy mà quên mất chi tiết quan trọng như vậy.

Trương Bác cũng là người cầm lên được thì buông xuống được, bằng không nào có thể sống tới bây giờ. Ông ta lập tức hạ thấp tư thái, ôm quyền nói với Tiêu Trần: "Không biết tiền bối đại giá quang lâm, nếu phải tội còn xin tiền bối bao dung."

Một luồng khí tức giang hồ nồng đậm tản ra từ người Trương Bác.

‘Vô sỉ. ’

Trong lòng Huyết Nương Tử và Đồ Tể đồng thời nhảy ra hai chữ này. Tiêu Trần thoạt nhìn giống y như học sinh cấp ba, lão quái vật này lại há mồm ngậm miệng tiền bối, gọi đến hợp tình hợp lý.

Tiêu Trần thoáng mất kiên nhẫn nhướn mày: "Có phải ông còn muốn nói ‘người không biết không có tội’, sau đó lại thêm một tràng nịnh hót, cuối cùng đồng thanh nâng cốc, ai nấy cùng vui không!"

"Khụ." Trương Bác cố nén xúc động muốn hộc máu.

Huyết Nương Tử và Đồ Tể thầm vui sướng như nở hoa, dù sao hai người bọn họ ít khi không ít gặp được đãi ngộ như vậy. Giờ này nhìn người khác bị nói cho nghẹn họng thì không hiểu sao lại cảm thấy vô cùng sảng khoái.

"Lão già, không phải muốn chơi cờ à? Đến đây, bổn đế nhường ông một mã một xe một pháo." Tiêu Trần đặt mông ngồi cạnh bàn cờ.

"Nhớ năm đó bổn đế có mỹ danh Kì Điên, đánh khắp thiên hạ vô địch thủ, ngay cả thư sinh tự xưng thiên hạ đệ nhất Kỳ Lực gặp tôi cũng không quá được mười nước."

Tiêu Trần nói xong bĩu môi với Trương Bác đang xấu hổ đứng đối diện, ý bảo lão ta lại đây.

Trương Bác không hổ danh xưng Kỳ Ma của mình, chính là yêu cờ nhập ma. Tuy biết thanh niên đối diện rất nguy hiểm, nhưng lão vẫn lựa chọn ngồi xuống.

Dù sao giọng điệu khoác lác của Tiêu Trần khiến lão rất không thích. Trương Bác có thể nhận thua về mặt tu vi, nhưng trên bàn cờ lão chưa thua bao giờ, càng sẽ không nhận thua.

"Tiền bối, mời." Trương Bác cung kính làm lễ, dù sao đánh thì đánh không lại rồi, không cung kính chẳng phải muốn chết à?

Tiêu Trần sờ sờ cằm, cười đáng khinh: "Chơi không chẳng thú vị gì cả. Không bằng cược ít tiền?"

Trương Bác sửng sốt, sau đó gật đầu: "Hẳn phải vậy, hẳn phải vậy."

Tiêu Trần sờ soạng nửa ngày cũng không mò được cái gì trên người mình ra, tuy hắn có thể dùng thủ thuật che mắt làm ra cái gì cũng được, nhưng đã tự xưng kì phẩm thiên hạ vô song thì sao có thể làm ra hoạt động lừa đảo thế được?

Tiêu Trần suy ngẫm một hồi, trong đầu chợt lóe lên ánh chớp, với tay vào lòng moi móc hồi lâu.

Khi tay Tiêu Trần xuất hiện lần nữa, trong tay nắm một cây xương sườn.

Thấy thứ trong tay Tiêu Trần, Huyết Nương Tử đầu đầy mồ hôi.

‘Đầu óc hàng này không có vấn đề gì thật chứ? Lại còn lấy xương cốt của chính mình làm tiền cược. Ai hứng thú lấy một cây xương chứ! Trừ chó ra. ’

Trương Bác thấy cây xương sườn kia cũng giật mình ngây ra tại chỗ, bắt đầu trầm ngâm nghĩ xem mình nên lấy ra cái gì vừa có mặt mũi lại không đến mức áp chế giá trị của cây xương kia.

Nghĩ tới nghĩ lui, Trương Bác thật không nghĩ ra có thứ gì không đáng giá bằng một khúc xương mà vẫn có mặt mũi.

Tiêu Trần thấy Trương Bác khó xử thì vung tay to, vô cùng bao dung nói: "Không cần khó xử, lấy năm cân Tử Ngọc làm tiền cược là được."

"Khụ khụ."

Trương Bác suýt bị nước miếng của chính mình sặc chết. Tử Ngọc? Còn năm cân?

Ngay cả hai người Huyết Nương Tử và Đồ Tể cũng suýt bị câu này của Tiêu Trần hù chết.

Ngài xem Tử Ngọc là rau cải trắng hay sao mà luận cân để bán vậy? Tử Ngọc vốn vô cùng thưa thớt, hơn nữa Tử Ngọc muốn hình thành cần thời gian rất lâu. Theo những năm trộm mộ càn rỡ và nơi nào cũng thấy đang khai quật cổ mộ này, Tử Ngọc càng thêm khan hiếm.

Giờ trong cái vòng tu hành này, Tử Ngọc đã bị nâng tới giá trên trời, cả Thiên Tà Động chắc cũng chỉ có thể lấy ra nhiều nhất cỡ năm cân. Càng đừng nói đây là lượng của cải Thiên Tà Động tích lũy nhiều năm.

 

0.37659 sec| 2405.594 kb