Vân Tiêu còn chưa kịp phản ứng, đã lập tức cảm giác được một luồng sức mạnh cực kỳ hùng mạnh tràn vào trong cơ thể mình, gần như chỉ trong nháy mắt sẽ giúp nó đột phá mấy tầng.
“Chiếp!”
Sau khi đạt đến một giới hạn cao nhất, âm thanh của Vân Tiêu đã thay đổi, tiếng chim hót cao vút vang vọng khắp bầu trời, như thể một con phượng hoàng đến từ trên trời cao.
Trong rừng núi ven đường, vô số loài chim bay lên, cũng hót líu lo không ngớt.
Giống như bách điểu triều phượng vậy!
“Đây là…”
Vương Thăng cũng không ngờ sau khi thực lực của Vân Tiêu được tăng lên lại có biến hóa lớn như vậy.
Đại Bạch đang kéo xe bên ngoài cũng giật cả mình.
“Grào…”
Động tĩnh gì vậy, tại sao đột nhiên lại có khí tức của linh thú cấp cao!
Sau đó, nó nhìn thấy Vân Tiêu trở nên lớn hơn rất nhiều đang bay trên trời cao, vô số loài chim bao quanh nó, như thể chúng đang triều bái vua của chúng.
“Thực lực hiện tại của Vân Tiêu cùng lắm tương đương với Tông Sư thì phải? Thay đổi lớn như vậy ư?”
Thần niệm của Vương Thăng điều tra rất rõ ràng, thực lực của Vân Tiêu nhiều nhất tương đương với Tông Sư nhân loại, sẽ không mạnh mẽ hơn được.
Nhưng tại sao bây giờ nó lại có uy thế lớn như vậy?
“Chiếp!”
Nghe thấy tiếng hót này, Vương Thăng chợt hiểu ra điều gì đó.
Thứ mà Vân Tiêu giỏi nhất có hai năng lực.
Một là tốc độ, hai là tiếng hót của chính nó.
Tiếng hót của Vân Tiêu có sức mạnh cực kỳ mạnh mẽ, hắn không ngờ sau khi thăng cấp lại nó có biến hóa như vậy.
Nó gần như được xem là đạt đến tột cùng.
“Thật đúng là lợi hại đấy!”
Vương Thăng đang đề cập đến khả năng của Vân Tiêu, sau đó chính là “Ngự thú” đã Phá giới hạn ba lần.
Sau khi Phá giới hạn ba lần, là một khả năng quan trọng, nó có thể mang lại cho Đại Bạch và Vân Tiêu sức mạnh của chính chúng.
Thực ra thì năng lực này cũng là hai chiều, chỉ có điều chênh lệch giữa thực lực của Đại Bạch và Vân Tiêu so với hắn quá lớn, cho nên về cơ bản chỉ có thể tính là một chiều.
Nếu hắn sử dụng Vân Tiêu và Đại Bạch để nâng cao, hắn thậm chí có thể không cảm nhận được điều đó.
Chẳng qua như vậy đủ để giải thích sự kỳ diệu của việc Phá giới hạn ba lần.
“Gọi là thuần thú, nhưng kỳ thực chính là kỹ năng “Ngự thú”!”
Thuần thú giống một người bình thường thuần phục dã thú, nhưng sau khi Phá giới hạn ba lần, hiện giờ hắn đã có thể nói là hoàn toàn không liên quan gì đến thuần thú nữa, ngược lại gọi là năng lực ngự thú càng thích hợp hơn.
Suy cho cùng, nó có thể được thăng cấp theo cả hai hướng.
Vương Thăng than thở một hồi, sau đó hắn định bảo Vân Tiêu trở về.
Dù sao thì hắn đã kiểm tra xong các năng lực, nhưng đúng lúc này hắn lại đột nhiên dừng lại.
Bởi vì “Thuần thú: Phá giới hạn +3 (1%)” trên thanh tiến trình đã thay đổi thành “Ngự thú: Phá giới hạn +3 (1%)”.
“Nên đổi tên rồi ư?”
Đây là lần đầu tiên Vương Thăng gặp phải chuyện như vậy.
“…”
Sau khi suy nghĩ một lúc, Vương Thăng dường như đã nghĩ đến điều gì đó.
“Có vẻ như ta đã bỏ qua một số điều!”
Nghĩ đến đây, hắn đã thay đổi thanh tiến trình của “Thuật trồng cây” thành “Trồng trọt” ở trong lòng.
Không lâu sau, thanh tiến trình ghi “Trồng trọt”, đã thực sự thay đổi tên, điều duy nhất không thay đổi là cấp bậc và thanh tiến trình.
Sau đó, hắn thử thay đổi lại lần nữa, nhưng vẫn không có bất cứ thành công ngoài mong đợi nào.
Thấy vậy, Vương Thăng càng thêm khẳng định một điều.
“Quả nhiên, khuôn mẫu của thanh tiến trình thật ra là dựa vào suy nghĩ trong lòng ta.”
Nghĩ đến đây, hắn đem tất cả kỹ năng ra.
“Công pháp”, “sinh hoạt”, “võ thuật”… được phân loại rất rõ ràng.
Vương Thăng nhìn vào tất cả các kỹ năng được phân loại rõ ràng, hắn đã cố gắng xáo trộn chúng, không có gì ngạc nhiên, kết quả cuối cùng đã thành công.
Sau khi khôi phục lại tất cả trật tự, hắn càng chắc chắn hơn về những suy nghĩ trong lòng mình.
Trước đây, hắn chưa bao giờ khám phá nguồn gốc của thanh tiến trình, bởi vì nó hoàn toàn không cần thiết.
Bản thân hắn yếu đuối như vậy, mới bắt đầu còn gặp phải khủng hoảng.
Cho nên bất kể thanh tiến trình là gì cũng không quan trọng, chỉ cần nó có thể giải quyết vấn đề đều được
Cho dù là ở sau này, hắn cũng không để ý.
Khi ngươi sử dụng những thứ chưa biết để trở nên mạnh mẽ hơn, thì việc suy nghĩ quá nhiều cũng chẳng có ý bất kỳ nghĩa gì.
Vương Thăng nghĩ đến thuyết âm mưu nào đó.
Nhưng loại ý nghĩ này chỉ hiện lên trong nháy mắt rồi lập tức biến mất.
Cười chết đi được, nếu thật sự có đại lão nhắm vào ngươi như vậy, cho dù ngươi không chấp nhận thì cũng chẳng có cách nào ngoài việc chấp nhận.
Nếu lần đầu tiên không chấp nhận, thì sẽ xóa trí nhớ và bắt đầu lại cho đến khi chấp nhận.
Vì vậy, Vương Thăng vẫn luôn không suy nghĩ quá nhiều.
Nhưng lần này thì khác, hắn có thể thay đổi thanh tiến trình, điều này khiến Vương Thăng nhận ra rằng có lẽ năng lực kia rất có thể không đến từ thế giới bên ngoài, mà đến từ chính hắn.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo