Vương Thăng dự định làm một công pháp đơn giản hơn, để chúng luyện tập, sau đó đánh giá thiên phú của chúng từ tốc độ tu luyện.

 

Phương pháp này tuy thô lậu, nhưng rất thực tế.

 

Vấn đề duy nhất là công pháp cần một ít thời gian, nhưng không tốn quá nhiều, bản thân hắn đang dung hợp hai bản kinh “Vô Sinh Chân Không Cảm Ứng” và “Thiên Niệm Kinh”.

 

Không quá khó để có được một con đường hướng dẫn tu luyện tinh thần cơ bản nhất.

 

Mặc dù họ không thể thực hành ngay lập tức, nhưng Lưu Kiến An và những đứa trẻ khác khi nhận được tin chúng có thể thực hành trong tương lai đã rất phấn khích, nhưng không biết sự nhiệt tình này có thể kéo dài bao lâu.

 

Phải biết rằng Vương Thăng vẫn chưa nói điều “tàn nhẫn” nhất!

 

Cho dù muốn đạt được trình độ hô phong hoán vũ của hắn, hắn vẫn cần sức mạnh của một Đại Tông Sư hàng đầu, bởi vì hắn dựa vào sức mạnh của chính mình, chứ không phải dựa vào sức mạnh của Thiên Phụ như Kiều Niệm.

 

 

Tất nhiên, vẫn có chỗ cho sự đơn giản hóa trong hoán vũ chi thuật, nhưng Vương Thăng cảm thấy kể cả trong một khoảng thời gian ngắn có thể đơn giản hóa thành công, nó vẫn cần sức mạnh tinh thần của Đại Tông Sư.

 

Nhưng hắn đợi dùng phương pháp tu luyện tinh thần để kiểm tra xong, rồi mới nói đến chuyện này.

 

Hiện tại để chúng vui mừng một chút.

 

Vương Thăng không lo lắng về việc không thể sử dụng, nhưng hắn chưa hài lòng với hiệu quả của hoán vũ.

 

Hoán vũ chi thuật không thể gây ra bất kỳ thiệt hại nào, không có tác dụng gì đối với hắn.

 

Còn không dọa người bằng thần thông “Pháp tượng”.

 

“Bước tiếp theo, chính là tiếp tục dung hợp hai bản kinh văn, đồng thời tăng cường uy lực của hoán vũ chi thuật, sau đó nghiên cứu những bí thuật khác.”

 

Hoán vũ chi thuật lần đầu tiên thành công, chắc chắn không phải là lần cuối cùng

 

Hô phong hoán vũ, hoán vũ đã xuất hiện rồi, hô phong sao có thể thiếu?

 

Mưa bên ngoài xe hổ dần dần tạnh, Đại Bạch tiến lên phía trước, vừa rồi không bị dầm mưa do được thần niệm của Vương Thăng che chở nên cũng không chật vật lắm.

 

Không bao lâu sau họ đã ra khỏi vùng mưa.

 

Trên đường đi thực ra cũng có những võ giả đang di chuyển, họ đều bối rối trước cơn mưa.

 

Bây giờ không phải mùa hè, sao lại đột nhiên đổ mưa?

 

Bởi vì thần niệm của Vương Thăng sẽ thay đổi nhận thức của người qua đường về xe hổ nên nó vẫn luôn tiến về phía trước, hắn đã nghe được rất

 

 

nhiều lời bàn tán.

 

“Thật kỳ lạ, mưa thế này mà không có dấu hiệu báo trước.”

 

“Thế giới này thật sự càng ngày càng tà môn, chúng ta đi vòng qua nơi mưa này đi!” Đây là võ giả vốn định vượt ra bên ngoài khu vực bị mưa.

 

Lời nói của hắn ta nhận được rất nhiều sự đồng tình.

 

“Đúng vậy, ở phủ Đại Mông Vũ Châu xảy ra hạn hán nghiêm trọng, hồ Đại Mộng khô cạn, một vài võ giả cường đại chết đi. Nghe nói có đại yêu thú sinh ra, nhưng nơi này không hiểu sao lại mưa, chắc là cũng giống vậy. Chúng ta đi vòng qua vẫn an toàn hơn!”

 

Những người còn chưa tiến vào trong cơn mưa lớn nghe thấy, càng quyết tâm đi vòng, nhưng những người bị mắc mưa lại cảm thấy bất an trong lòng, chẳng lẽ sẽ xảy ra tai họa gì sao?

 

Vương Thăng dùng thần niệm biết được chuyện này, không khỏi buồn cười.

 

Hắn không ngờ bản thân nhất thời tâm huyết dâng trào, thử nghiệm thứ mình vừa có được, lại gây ra ảnh hưởng như vậy.

 

Nhưng sau khi cười, hắn cũng chú ý đến thông tin mà mình nghe được.

 

Vũ Châu là một châu hắn sẽ đi qua, nó ở phía bắc Xích Châu, sau khi đi qua Vũ Châu, hắn sẽ đi về phía đông, tiến về Thái Nhạc để giải quyết công việc của tiểu hoàng chủ, xem chiến trường cuối cùng của cốc chủ Quan Tinh cốc.

 

Mà phủ Đại Mông mà những người đó nói là một huyện mà hắn sẽ đi qua, hắn chỉ biết phủ Đại Mông giống như phủ Vân Trạch ở Tuyền Châu, có một cái hồ rất lớn – hồ Đại Mộng - có thể xếp hạng một trong những hồ lớn nhất của Đại Chu.

 

Kết quả, những người qua đường lại nói có một đợt hạn hán nghiêm trọng ở phủ Đại Mộng, hồ Đại Mộng sắp cạn kiệt, thậm chí có thể có liên quan đến đại yêu.

 

 

Một yêu vương cường đại khác như Bạch Liên Yêu Vương?

 

Vương Thăng dự định đến thành tiếp theo trước, thu thập một số tin tức ở khách điếm Duyệt Lai.

 

“Đại Bạch, tăng tốc đi.”

 

“Grào…”

 

Đại Bạch kêu lên một tiếng, tăng nhanh tốc độ, hướng theo lộ trình đã định.

 

“Thật tà môn, sao ta lại nghe thấy tiếng hổ kêu?”

 

Ta cũng nghe thấy, nhanh đi đường vòng, đừng đi vào!”

 

Bọn họ không điếc cũng không mù, vừa rồi xe hổ rõ ràng ở gần đây, nhưng bọn họ cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ có mấy chiếc xe ngựa mà thôi.

 

Chuyện “tà môn” này càng làm cho bọn họ sợ hãi.

 

Vương Thăng không biết Đại Bạch tùy tiện gầm lên đã gây ra chuyện này, sau khi rời khỏi một khoảng cách, hắn lại ném Lưu Kiến An và những đứa trẻ khác ra khỏi xe.

 

Cho dù sau này muốn thay đổi con đường tu luyện thì bây giờ vẫn không thể từ bỏ khí huyết võ đạo.

 

Nếu như đến lúc không thể tu luyện con đường tinh thần, khí huyết võ đạo lại trì hoãn, thì chẳng phải sẽ khóc đến chết sao?

 

Bản thân hắn lại tiếp tục nghiên cứu hai bộ kinh.

 

Bây giờ chỉ là khởi đầu, vẫn còn một chặng đường dài phía trước để đạt được thành công thực sự.

 

 

1.33644 sec| 2428.82 kb