Vương Thăng vốn không có hứng thú gì, hai võ giả cấp một mà thôi, cho dù tuổi nhỏ cũng sẽ không khiến hắn coi trọng quá mức.
Nhưng một người là con nuôi Lưu Kiến An của thôn trưởng, thôn trưởng rất coi trọng, sợ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, cho nên tới cầu Vương Thăng.
Còn một người là Vương Linh Vi có quan hệ họ hàng với hắn.
Nguyên chủ là người ăn cơm trăm nhà mà lớn lên, là người thôn Thanh Sơn hàng thật giá thật, có quan hệ không nông với người trong thôn.
Một người trong thôn, lại cũng mang họ Vương.
Vương Linh Vi phải gọi hắn một tiếng tiểu thúc, năm đó nguyên chủ cũng được nhà Vương Linh Vi chăm sóc không ít.
Dưới hai tầng quan hệ, cuối cùng Vương Thăng cũng tới.
“Tiểu thúc!”
“Vương tiên sinh!”
Vương Linh Vi và Lưu Kiến An lần lượt chào hỏi.
Tuy hai người là trẻ con, nhưng học tập ở học đường, cho nên chuyện biết được cũng không ít, hơn nữa, người trong nhà ân cần dạy bảo, bọn nó cũng biết Vương Thăng có địa vị đặc thù trong trại.
Tuy nhiên dù sao tuổi cũng không lớn, nên cũng không cung kính như những nhận vật lớn kia.
Vương Linh Vi nhìn hắn với đôi mắt sáng ngời, không chút sợ hãi, chỉ có tò mò.
“Tiểu thúc, bọn họ đều nói chú rất mạnh, nhưng mạnh cỡ nào?”
Vương Thăng nhìn cô bé, cười trong lòng, sau đó dùng thần niệm của mình.
Vương Linh Vi không chịu khống chế mà bay lên.
Thần niệm không có tác dụng với bản thân Vương Thăng, nhưng người khác thì vẫn có thể.
Sau khi bay một lát, hắn buông Vương Linh Vi xuống.
“Thế nào, đã biết chưa?”
“Dạ dạ, tiểu thúc thật là lợi hại!”
Kiến thức của cô bé không rộng, không biết rốt cuộc chiêu thức ấy của Vương Thăng mạnh cỡ nào, chỉ cảm thấy lợi hại.
Nhưng mấy võ giả bên cạnh đều kinh ngạc, đây là loại thủ đoạn gì, nhìn qua không làm cái gì, nhưng lại trực tiếp khiến một người bay lên.
Không khác gì người trong chốn thần tiên!
Bởi vì Vương Thăng xuất hiện, nên Nguyệt cũng tới.
Bề ngoài hắn không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng cực kỳ khiếp sợ.
Loại thủ đoạn này, đây là lại tiến bộ bao nhiêu?
Đương nhiên, mặc kệ những người này khiếp sợ cỡ nào, nếu Vương Thăng đã tới, Lưu Kiến An và Vương Linh Vi có thể xuống tay đột phá võ giả rồi.
Vương Thăng xoa xoa đầu Vương Linh Vi, sau đó vỗ vỗ Lưu Kiến An, nói: “Đi đột phá đi, có ta ở đây, sẽ không xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.”
Thật ra cũng do tuổi của hai đứa bé quá nhỏ, cho dù Từ Khúc cũng lần đầu thấy người nhỏ tuổi như vậy trở thành võ giả, cho nên mới không nhịn được mà gọi Vương Thăng tới xem xét.
Cách làm của Vương Thăng cũng rất đơn giản, hắn trực tiếp dừng thần niệm của mình trên người hai đứa bé, chỉ cần có gì ngoài ý muốn, có thể dùng lực lượng thần niệm mạnh mẽ khiến khí huyết của hai người bình tĩnh lại.
Đây cũng là một cách dùng mới mà hắn mò ra trong mấy ngày này.
Có lẽ do có Vương Thăng bảo đảm, nên cảm xúc khẩn trương của hai người vì thôn trưởng và một số người làm to chuyện cũng dần bình ổn lại.
Cuối cùng, hai người đột phá rất thuận lợi.
Có lẽ do đã áp lực từ lâu, nên sau khi từ bỏ áp chế chính mình không lâu, hai người nhanh chóng thuận lợi cô đọng ra khí huyết chi lực.
Hai võ giả mười tuổi cứ thế ra đời.
Người biết đầu tiên đương nhiên là Vương Thăng, thần niệm của hắn tra xét tình huống của hai người đến rõ ràng rành mạch.
“Thành công rồi, chuẩn bị cho bọn nó chút nước bổ sung khí huyết, chờ lấy lại tinh thần rồi cho bọn nó uống đi.”
Khi Lưu Kiến An và Vương Linh Vi chưa bộc phát ra khí thế, những người khác không phát hiện ra thay đổi của hai người.
Chỉ có Tông Sư như Nguyệt mơ hồ phát hiện.
Tuy nhiên đối với lời Vương Thăng nói, bọn họ chưa bao giờ hoài nghi, bưng nước có hòa tan Thập Toàn Đại Bổ hoàn đã sớm chuẩn bị đến.
Quả nhiên, Lưu Kiến An và Vương Linh Vi nhanh chóng mở mắt.
Hai người đều rất khó khống chế được khí thế lúc ban đầu, khó có thể ức chế được lực lượng của mình.
Vương Thăng trực tiếp dùng phương pháp đơn giản thô bạo nhất, dùng thần niệm áp chế hai người, sau đó buông thả lỏng ra một chút, để hai người có thể nhanh chóng thích ứng được với lực lượng, cũng uống nước bổ sung khí huyết.
“Đây là lực lượng của võ giả sao?”
Lưu Kiến An và Vương Linh Vi không che giấu được sự hưng phấn của mình.
Tuy rằng trước đó, lực lượng của hai người cũng đã xem như rất mạnh, nhưng sau khi trở thành võ giả, lực lượng sẽ tăng cường biên độ lớn, cho nên khiến hai người thấy rất mới lạ.
Nhưng hai người lại đều không buông thả.
Bởi vì vừa rồi cảm nhận được thần niệm của Vương Thăng áp chế, nên bọn nó rất rõ ràng lực lượng của bản thân còn rất nhỏ yếu.
“Tiểu thúc, cảm ơn thúc!”
“Không có gì, tu luyện cho tốt, thiên phú của ngươi rất không tồi… Như vậy đi, ngươi lại đây, còn có Lưu Kiến An, ngươi cũng lại đây.”
Hai người thành thật đứng trước mặt Vương Thăng.
Vương Thăng thì nhìn về phía những người khác, nói: “Các ngươi đi chuẩn bị chút nước ấm.”
Thôn trưởng lập tức kêu người chuẩn bị nước ấm, cũng không hỏi là nguyên nhân gì.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo