Còn những linh dược đó, Vương Thăng trồng tất cả.

 

Có lẽ bởi vì đó vốn chính là linh dược, tuy hiệu quả của thuật trồng cây khiến dược hiệu của linh dược mạnh hơn không ít, nhưng cũng không khiến những linh dược này phát sinh thay đổi về chất.

 

Hắn cũng coi như không thất vọng, dù sao cũng không thiếu tài nguyên tu luyện.

 

Mấu chốt nhất chính là, tuy hắn có được dược phổ lấy từ chỗ Nguyệt, linh dược trong thôn thu thập được cũng không ít, nhưng vẫn không thể gom đủ một phương thuốc, dù sao cũng bị hạn chế ở một vùng địa phương, chủng loại sẽ không phong phú.

 

Cho nên những linh dược đó vẫn cứ được trồng ở đó, Vương Thăng coi như chăm hoa.

 

Có một số linh dược thoạt nhìn vẫn khá xinh đẹp.

 

Ít nhất đẹp hơn linh dược tự hắn trồng ra.

 

Thời gian không ngừng trôi qua, rất nhanh đã ăn Tết lần nữa, có lẽ đã hình thành thói quen, năm nay vẫn trải qua cùng nhau.

 

Năm nay lại là một năm vững vàng, không gặp chuyện gì, hơn nữa trải qua hai năm phát triển, trên cơ bản trong nhà đều rất là giàu có, người nào cũng tươi cười.

 

 

Tuy nhiên loại tươi cười này cũng không duy trì bao lâu, đã bị màu trắng xóa bỏ.

 

Một ông cụ trong thôn mất rồi.

 

Không bệnh không tai nạn, người bình thường đi tới điểm cuối của sinh mệnh, sống thọ và chết tại nhà mà thôi.

 

Ông cụ này vốn là một trong số những người tuổi lớn nhất trong trại, hơn bảy mươi tuổi, ở xã hội này thật ra đã xem như rất trường thọ rồi.

 

Hai năm trước khi tiến vào trại Thanh Sơn vẫn rất cứng rắn, còn có thể từ dựa vào sức mình đi đường núi từ thôn Thanh Sơn tiến vào trại, vẫn luôn không biểu hiện chút suy yếu nào.

 

Kết quả đột nhiên ngã xuống.

 

Ông cụ này là thân thích nhà Lý Vĩnh Phong, có quan hệ họ hàng với Vương Thăng.

 

Sau khi Lý Vĩnh Phong nhận được tin tức, chạy cả đêm tới huyện Lộc Thủy, mua áo liệm thích hợp.

 

Vốn dĩ người già thì nên chuẩn bị áo liệm từ trước, nhưng ai biết một người đang mạnh khỏe lại đột nhiên ngã xuống, gần như không ai ngờ đến.

 

Cho dù người nhà của ông cụ cũng vậy.

 

Hơn nữa ở trong trại, cũng không dễ chuẩn bị mấy thứ này, cho nên bị chậm trễ.

 

May mà Lý Vĩnh Phong đã thành võ giả cấp ba, cước bộ lợi hại, mới miễn cưỡng đuổi kịp.

 

Người chủ trì lễ tang vốn dĩ cũng không dễ tìm, cuối cùng Nguyệt chủ động gánh vác việc này.

 

“Ngươi còn biết chuyện này?”

 

 

“Dù không tinh thông nhưng cũng có hiểu biết, từng học qua đơn giản một chút.”

 

Một nhân vật cấp bậc Tông Sư chủ trì lễ tang, người nhà ông cụ đương nhiên được sủng ái mà kinh sợ.

 

Lễ tang tổ chức rất thuận lợi, sau khi tìm một bảo địa phong thuỷ, thuận lợi hạ táng.

 

Vương Thăng thấy toàn bộ quá trình. Nếu nói đến cảm nhận, thật ra hắn cũng không quá cảm xúc.

 

Chỉ cần mình không quá buông thả, cho dù thực lực không tiến bộ cũng có thể nhẹ nhàng sống ba, bốn trăm năm.

 

Tuy nhiên trong lòng quả thực cũng có chút lý giải với sinh mệnh yếu ớt.

 

Hắn cũng biết ông cụ này, thậm chí hai hôm trước còn thấy người đi bộ.

 

Không ngờ loại chuyện này lại tới nhanh như vậy, ngã xuống trong nháy mắt.

 

Tử vong tự nhiên và bị giết là hai chuyện khác nhau.

 

Cho đến bây giờ, người hắn xử lý thật ra cũng không ít, tính lại cũng đến mấy chục người.

 

Khi xử lý những người đó, ngoại trừ lúc ban đầu hắn chưa kịp thích ứng, nhưng sau đó thì tốt hơn nhiều rồi.

 

Mỗi lần giết người, hắn đều nghĩ có phải nếu thực lực của mình không mạnh thì cũng sẽ bị giết chết đơn giản, dễ dàng như vậy hay không?

 

Cho nên hắn rất coi trọng thực lực của mình.

 

Chỉ có thực lực mạnh mới có thể bảo đảm mình an toàn, cho dù hắn không đi ra ngoài cũng thế.

 

 

Ông cụ tử vong bình thường, sống thọ và chết tại nhà, nhưng thật ra cẩn thận ngẫm lại thì còn đáng sợ hơn bị giết.

 

Bị người khác giết chết, là do chiến lực không đủ.

 

Còn sống thọ và chết tại nhà, là quy tắc nhất định, cơ năng của cơ thể suy sụp, nhìn như khỏe mạnh, thật ra đã sớm nặng nề.

 

Trời cao có lẽ không định ra thời gian tử vong, nhưng tới lúc đáng chết, thì tất nhiên sẽ tử vong.

 

Vương Thăng còn rất trẻ, cho dù không tu luyện, làm người thường cũng còn trẻ, hắn biết những đạo lý này, còn chưa có cảm giác nguy gì.

 

Tuy nhiên trong lòng hắn càng thêm kiên định với việc tu luyện.

 

Đừng nghe người khác nói cái gì trường sinh là lời nguyền, ngươi còn chưa thấy bao nhiêu phong cảnh, ai biết là dáng vẻ gì

 

Ngươi xem những thần tiên trong thần thoại đó, có ai cảm thấy trường sinh là nguyền rủa không.

 

Chờ đến sau khi hắn thật sự hưởng thụ cái gọi là trường sinh bất lão, rồi lại nói một câu nguyền rủa sau.

 

Hơn nữa, hắn vốn dĩ không có người bên cạnh đặc biệt gì, cũng không có người nào không thể rời xa.

 

“Cẩn thận ngẫm lại, tình trạng này của ta thật đúng là mẹ nó thích hợp để tu luyện!”

 

Cười tự giễu một tiếng, sau đó Vương Thăng tiếp tục tu luyện.

 

Sau khi mất mát trôi qua, vẫn phải tiếp tục cuộc sống sinh hoạt hằng ngày, trong trại khôi phục dáng vẻ bình thường.

 

Mà sau đó không lâu Dịch Cân kinh của Vương Thăng cũng thành công đột phá.

 

 

“Dịch Cân kinh: Phá giới hạn +3”.

 

 

0.38556 sec| 2437.969 kb