Trình Khương không ngờ người này một lời không hợp là ra tay, thấy cái mặt nạ sắt chưa, hắn đã đoán được người này rốt cuộc là ai, nhưng vì sao chứ, chỉ vì những người thường sao đó sao?

 

Nhưng hắn đều không nói nên lời.

 

Mỗi một chút lực lượng trong trường thương của Vương Thăng đều kinh người, Trình Khương chỉ có thể bị động chống cự, không đánh một chút, mặt đất sẽ xuất hiện một cái hố sâu.

 

Trình khương chỉ cảm thấy thân thể của mình đang run rẩy, sau khi bị lực lượng to lớn đánh trúng, dường như khí huyết chi lực của mình cũng bị áp chế.

 

Dư chấn hai người va chạm ném bay tất cả mọi thứ xung quanh.

 

Thật ra thuộc hạ của Trình khương còn chưa chết, bọn họ muốn chạy trốn, nhưng Vương Thăng đang duy trì áp chế Trình Khương đồng thời, đánh

 

 

chết từng thuộc hạ của hắn.

 

“Ngươi rốt cuộc vì cái gì? Chính nghĩa sao? Ngươi không cảm thấy thứ đó rất buồn cười sao, năm đó ta…”

 

“Năm đó thì như thế nào, ngươi gặp cực khổ? Vậy có liên quan gì với ta, hơn nữa ta nói ta là vì chính nghĩa thì thế nào?”

 

Mỗi người đều có chuyện xưa của mình, nhưng có liên quan gì đến hắn, cực khổ trước kia không thể xóa bỏ hành vì hiện tại, có lẽ nghe xong chuyện xưa thì hắn sẽ đồng tình, nhưng có quan hệ gì với những người thường chỉ muốn sống đó đâu?

 

Cho nên vẫn là đi chết một lần đi!

 

Quan hệ ngươi chết ta sống, còn nói cái gì nhân nghĩa đạo đức.

 

Cuối cùng Vương Thăng cũng mở miệng, nhưng lời nói ra khiến Trình Khương có hơi tuyệt vọng.

 

Hắn đã biết, người này nhất định phải giết minhg.

 

“Một khi đã như vậy, vậy đừng trách ta không… Khách khí…”

 

Trình Khương chưa nói hết những lời này, bởi vì Hắc Long thương của Vương Thăng đã xỏ xuyên qua trái tim hắn, khí huyết chi lực phía trên Hắc Long thương trực tiếp chọc bộ ngực hắn thành một lỗ hổng lớn.

 

Ban đầu, máu cũng không chảy ra, mãi đến sau khi ngã xuống, máu mới chậm rãi chảy ra, thấm ướt toàn bộ mặt đất.

 

Tuy nhiên Vương Thăng không có, trực tiếp khua trường thương một cái, sau đó cắt thi thể này.

 

Loại người như Từ Khúc cũng tồn tại, nói không chừng người này cũng có năng lực kỳ lạ gì, ổn trọng chút thì tốt hơn.

 

Sau khi chia thi thể, hắn lại ngưng tụ khí huyết chi lực trên trường thương, trực tiếp đánh lên phía trên thi thể Trình Khương.

 

 

Sau một tiếng nổ mạnh, thi thể trực tiếp bị phá hủy, còn đầu tạm thời vẫn có tác dụng.

 

“Tông Sư?”

 

Không phải hắn nhẹ nhàng, Trình Khương quả thật không phải đối thủ cường đại gì, hắn hơi nghiêm túc một chút đã hạ gục trong nháy mắt, căn bản không tiêu phí chút công phu nào.

 

Hắn cảm thấy chiến lực của người này còn không bằng Nguyệt.

 

Tuy nhiên như vậy cũng tốt, nếu thật sự có át chủ bài mạnh gì, cũng không phải chuyện hắn muốn thấy.

 

Huyện nha đã hoàn toàn bị hủy.

 

Tuy rằng có liên quan đến hắn, nhưng mà đánh chết ác giao, rồi lại là chém giết Tông Sư bệnh dịch, hủy một cái huyện nha hẳn là vấn đề không lớn.

 

Đây đều là hy sinh tất yếu!

 

Hắn trực tiếp hất đầu Trình Khương một cái, khiến đầu rơi xuống mặt đất bên ngoài.

 

Lúc này, bởi vì động tĩnh đã kết thúc, nên đã có người gan lớn đi tới gần đây, kết quả nhìn thấy một cái đầu rơi xuống trên mặt đất như thế, còn có một ít vết máu trực tiếp bắn ra.

 

“Đây là đầu của Trình Khương đúng không?”

 

Tuyệt đối không sai, là vị tráng sĩ nào trực tiếp đánh chết hắn?”

 

Rất nhanh, Vương Thăng đã nhảy ra từ hố sâu trong huyện nha, đi tới trước mặt mọi người.

 

“Tìm một người làm chủ được tới?”

 

Lần trước hắn cũng đã từng lộ mặt ở huyện Điệt Thủy, hơn nữa vũ lực có thể trực tiếp đánh chết Trình Khương, rất nhiều người đều nhận ra hắn.

 

 

Đây là người lần trước cứu vớt bọn họ.

 

Rất nhanh đã có người tới.

 

Sau khi không có huyện nha, vẫn luôn là người này làm chủ, mãi đến sau khi Trình Khương dẫn người đến mới lui đi, hắn ta cũng thấy may mắn vì lúc ấy mình cũng không có ở huyện nha.

 

“Đại nhân, xin hỏi có gì muốn phân phó sao?”

 

Vương Thăng đeo mặt nạ sắt, nói: “Treo cái đầu này ở trên cửa thành, nếu sau này còn có người muốn làm chủ ba huyện, trực tiếp nói với bọn họ, hoặc là an an ổn ổn, hoặc là treo lên với nhau đi, sau đó, lương thực mà những người đó thu, đều nghĩ cách đưa về đi, có thể làm được sao?”

 

Hắn định vất vả một lần, nhàn nhã cả đời để trấn áp một số người.

 

Người làm chủ ba huyện không có vấn đề gì, hắn không định quản, nhưng người làm chủ ba huyện cũng chỉ là một người bình thường.

 

“Đã hiểu, đương nhiên có thể đại nhân!”

 

Người làm chủ lập tức đồng ý, cho dù không được cũng phải được!

 

Vị đại nhân này chính là người bằng vào một thanh danh đã có thể khiến người xung quanh kinh sợ hơn một năm.

 

Nhưng mà…

 

“Đại nhân, ngươi không cần ba huyện sao?”

 

“Ba huyện, ta cần ba huyện làm gì?”

 

Vương Thăng biết tình huống của mình, hắn không thiếu cái gì, tiếp nhận ba huyện sẽ chỉ mang đến phiền toái và gánh nặng cho hắn, sẽ không có chỗ tốt thực tế gì.

 

Trợ giúp trại Thanh Sơn là bởi vì đều là người mình quen thuộc thân thiết, ba huyện không có quan hệ gì với hắn, hắn thấy một số chuyện không thuận

 

 

mắt thì giải quyết, nhưng cũng sẽ không chủ động tiếp nhận phiền toái.

 

 

0.19973 sec| 2435.133 kb