Hiện tại hắn là một võ giả hung dữ.
Tu tiên, cũng là tu nhân.
Hắn cũng không muốn đánh mất nhân tính của bản thân trên con đường dài tu luyện.
Ba huyện Lộc Thủy, Điệt Thủy, Vĩnh An, khó khăn lắm mới có thể khôi phục sự bình yên, sau một năm nghỉ ngơi lấy lại sức, căn bản đã làm được chuyện mọi nhà đều thừa lương thực, không đến mức giàu có, nhưng cũng không còn có thể dễ dàng gặp nạn vì thiên tai.
Mãi đến mấy tháng trước, một võ giả cấp chín tới huyện Điệt Thủy.
Hắn ta có không ít thuộc hạ, không tính ác giao thì thực lực của bọn họ cũng đã sớm hơn xa Thanh Giao bang trước đây.
Mà cách làm của bọn họ cũng tốt hơn Thanh Giao bang một chút, sẽ không tùy ý hiến tế người.
Người của mỗi nhà mỗi hộ trong ba huyện đều phải giao ra nhiều lương thực hơn so với khi Giang Hà Vương chấp chính trước đây, còn phải giao nộp vàng bạc, bảo vật nhất định vàng bạc bảo vật.
Nếu không giao, thì sẽ giải quyết như con gà dùng để giết gà dọa khỉ kia.
Người trong ba huyện vất vả dự trữ được một chút lương thực, lại trở thành người nghèo trong nháy mắt, còn nghèo hơn lúc trước, những người trưng thu lương thực đó chính là đám cướp chân chính.
Nói là thu một phần lương thực, nhưng khi đi thu thì hầu như đều thu hết sạch.
Người thu lương còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
“Hiện giờ người bảo vệ các ngươi không bị xâm hại chính là Trình Khương đại nhân, nhờ có ngài ấy mà các ngươi mới có thể sống thanh thản ổn định, biết không? Vậy mà còn không biết cảm ơn!”
Đơn giản mà nói, thuộc hạ võ giả cấp chín của Trình Khương nói với người của ba huyện là bởi vì có Trình Khương bảo vệ nên bọn họ mới có thể phát thanh thản ổn định.
Nhưng thực tế thì sao?
Ba huyện có thể phát triển vững vàng suốt một năm, thật ra chính là nhờ dư uy của Tông Sư đánh ác giao.
Những người này chỉ tới nhặt tiện nghi.
Nhưng không có bao nhiêu người có gan nói ra, bởi vì người dám nói đều đã chết.
Bọn họ không hề kiêng kị gì, không chỉ như thế, ngay cả mấy huyện bên cạnh cũng bị ảnh hưởng.
Huyện Vĩnh Phong, huyện nha.
Huyện lệnh ban đầu vốn định đi ba huyện, vì trước đó Vương Thăng xuất hiện giữ lại, thu thập khoáng thạch khắp nơi, muốn ôm đùi.
Nhưng còn chưa ôm được đùi, lại nhận được một thông tin, cũng là thông tin do thuộc hạ võ giả cấp 9 kia đưa tới.
“Đại thọ của Trình Khương, một tháng sau, cống hiến năm cây linh dược? Khẩu vị thật lớn!”
Huyện lệnh đương nhiên biết linh dược là thứ gì, thứ này bình thường một cây cũng khó gặp được, hiện giờ há mồm đòi một phát năm cây.
Tuy nhiên tức thì tức, nhưng hắn ta cũng không tránh được.
Hoàng quyền suy sụp, quan lại địa phương bọn họ, bởi vì nguyên nhân rất nhiều võ giả bị điều động đã chết, nên hiện tại quả thực không hề có uy tín.
Võ giả có chút thực lực đã có thể không đặt bọn họ trong mắt. Nghe nói đã có không ít đồng liêu bị thay trời hành đạo.
May mà từ khi mình làm quan cho tới nay. tuy không dám nói làm rất tốt, nhưng cũng xem như thanh chính liêm minh, cho nên còn có thể an ổn mà đợi.
Nhưng sau khi phong thư này đến, thì ngay cả an ổn mà đợi cũng không làm được nữa rồi.
Võ giả cấp 9, đó chính là cường giả đã sắp tới Tông Sư.
Cho dù thực lực của huyện nha không bị hao tổn, thì đó cũng là người mà bọn họ phải cung phụng tử tế.
“Huyện lệnh đại nhân, hiện tại chúng ta nên làm như thế nào?”
Sư gia cũng biết chuyện lần trước, cũng kiên định đi theo huyện lệnh, muốn cùng ôm đùi.
Đáng tiếc hiện giờ gặp phải phiền phức.
“Trước tiên phái người vào núi ra vẻ tìm linh dược, ta cảm thấy người nọ không nhảy nhót được lâu nữa đâu!”
“Huyện lệnh đại nhân, ngươi muốn nói…” Sư gia có điều ngộ ra.
“Không sai, chính là vị đại nhân kia, vì sao Trình Khương dám to gan kiêu ngạo như vậy, còn không phải vì sau mấy lần thử, phát hiện vị đại nhân kia không xuất hiện sao? Nên cho rằng vị đại nhân kia thật ra đã không còn ở trong ba huyện nữa!”
“Tuy nhiên người khác không rõ, nhưng chúng ta chẳng lẽ còn không biết rõ sao? Vị đại nhân kia chắc chắn còn ở đây, tuy nhiên hiện giờ phần lớn là đang ở ẩn, cho nên cũng không nhận được tin tức.”
“Hơn nữa, vị đại nhân kia nhất định sẽ xuất hiện, nếu không cũng sẽ không kêu chúng ta chuẩn bị khoáng thạch sắt, hiện tại, chuyện duy nhất cần phải làm là chờ đợi, kéo thời gian!”
“Một khi vị đại nhân kia đồng ý ra tay, như vậy nhân tài của ba huyện thật sự có thể kê cao gối mà ngủ rồi.”
Huyện lệnh hiểu rất rõ.
Thế lực có Đại Tông Sư, sẽ không để ý đến sự được mất của mấy huyện, đặc biệt là mấy huyện bọn họ này còn không phải huyện thành quan trọng gì, bọn họ coi trọng đại cục hơn.
Bởi vì thế lực Đại Tông Sư rất rõ ràng, chỉ cần khống chế đại cục, những tiểu thế lực hỗn loạn đó đương nhiên sẽ hướng về phía bọn họ, nguyện trung thành.
Cho dù thế lực cấp bậc Tông Sư cũng như thế.
Cho nên phía dưới có hỗn loạn cỡ nào, chỉ cần không ảnh hưởng đến kế hoạch đại cục của bọn họ thì trên cơ bản đều sẽ không quản.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo