Đây cũng là yếu tố quan trọng khiến mấy người đầu cơ trục lợi như Trình Khương xuất hiện.

 

Đại cục loạn, các loại tiểu thế cục phía dưới càng loạn. Trong thế cục như thế này, người đầu cơ rất đáng sợ.

 

“Cũng không biết khi nào vị đại nhân này mới trở lại!”

 

Huyện lệnh chỉ hy vọng có thể sớm một chút.

 

Năm cây linh dược đấy, hắn ta còn không biết đi đâu tìm.

 

Nếu trong một tháng mà vẫn không xuất hiện, cũng không tìm được linh dược, hắn ta sẽ trực tiếp chạy trốn.

 

Đùi có quan trọng cỡ nào cũng không quan trọng bằng việc giữ được mạng mình.

 

 

Cũng thông báo đến cả huyện Điệt Thủy, nơi này cũng coi như là một huyện thành nhiều tai họa.

 

Trước đó tổng bộ của Thanh Giao bang ở đây, hiện tại Trình Khương cũng ở chỗ này.

 

Xét đến cùng vẫn là bởi vì huyện thành này phồn hoa nhất, xây dựng tốt nhất.

 

Huyện nha chính là nơi ở tốt nhất huyện Điệt Thủy, nên Trình Khương ở nơi này, mỗi ngày thuộc hạ cũng báo cáo tin tức ở chỗ này.

 

 

“Đại nhân, chúng ta đã góp nhặt mấy chục vạn cân lương thực, hơn nữa còn đang lục tục thu thập, cũng góp nhặt được không ít linh dược, không biết vì sao, linh dược gần đây cực kỳ nhiều, trong một tháng vậy mà tìm được rồi mười một loại linh dược khác nhau.”

 

Sau khi Trình Khương nghe thấy linh dược, trên mặt lộ vẻ tươi cười.

 

Mười mấy loại linh dược, quả nhiên, đi theo những thế lực cấp bậc Đại Tông Sư đó là đúng.

 

Thục Châu quả nhiên có rất nhiều tốt chỗ.

 

Tiếp tục thu thập linh dược, lương thực có thể thiếu, nhưng là linh dược không thể thiếu, biết không?”

 

Tác dụng của linh dược rất rộng rãi, đối với Tông Sư cũng có tác dụng rất lớn, lần này hắn muốn kiếm đủ, sau đó lại bán đi, còn có thể kiếm thêm một đợt.

 

“Đúng vậy, đại nhân, chúng ta đã viết thư thông báo cho quan phủ tìm kiếm, như vậy có thể đạt được không ít linh dược.”

 

“Làm không tồi, còn có chuyện gì sao?”

 

Người hội báo gật đầu, nói: “Còn nữa đại nhân, bởi vì chuyện thu lương, còn có linh dược, làm không ít người bất mãn, khiến cho không ít dân oán than, có người nói vị Tông Sư chém giết ác giao kia nhất định sẽ xuất hiện trả thù ngài.”

 

Hắn ta là tâm phúc của Trình Khương, cho nên rất nhiều chuyện người khác không dám nói, hắn ta lại dám nói, điểm mà Trình Khương thích nhất ở hắn ta là chưa bao giờ tô son trát phấn tình báo.

 

“Không cần phải để ý đến, một đám người thường không có lực lượng gì mà thôi, oán thán thì thế nào, bọn họ không có cách gì với ta, cho bọn họ chết thêm vài người là sẽ yên tĩnh, còn Tông Sư kia, hắn tới là có thể làm gì được ta sao?”

 

 

Thuộc hạ không nhiều lời nữa, hắn ta biết rõ thực lực của vị lão đại nhà mình này.

 

Cũng không phải võ giả cấp chín gì, mà là Tông Sư chân chính!

 

Cho dù người giết ác giao tới thì thế nào, vẫn có thể rút lui an toàn.

 

Bản thân Trình Khương cũng nghĩ như vậy, hắn đã hỏi thăm chuyện chém ác giao rồi, Tông Sư giết ác giao kia chỉ là hành động bất ngờ, nếu không, ác giao không có khả năng bị chém giết dễ dàng như vậy.

 

Có lẽ thực lực của người nọ mạnh, nhưng hẳn là là không khoa trương như lưu truyền.

 

Dưới tình huống mình có chuẩn bị, cho dù không đánh lại, thì bảo toàn tính mệnh cũng không khó.

 

Hơn nữa chưa chắc đã đánh không lại!

 

Hắn có thể tới Tông Sư, thì vẫn có tự tin với thực lực của mình.

 

Cùng lúc đó, một thanh niên cầm trường thương, xuất hiện ở trên đường, trên vai hắn có một con chim sẻ, mang theo mặt nạ sắt.

 

Hôm đó, một người tranh cướp sinh tử trong phủ, tùy ý quyết định sinh tử của người thường, một người cầm trường thương, bước vào phạm vi huyện Điệt Thủy…

 

Đây là lần thứ hai Vương Thăng đến huyện Điệt Thủy, lần trước phải trà trộn vào, lần này thì không cần trà trộn vào đi, giao tiền là được.

 

Người bên ngoài thành lại nhiều lên, bởi vì không phải tất cả mọi người đều có thể giao được tiền tiến vào thành, thủ vệ ở cửa thu phí không thấp, rõ ràng là muốn thu lớn một đợt.

 

Hắn không nói thêm gì, cầm Hắc Long thương tiến vào trong thành.

 

Người ở cửa thành căn bản không dám thu tiền, trực tiếp để hắn đi vào, thế đạo này, người có thực lực càng hèn mọn lại càng biết nhìn người, bọn họ

 

 

biết có thể trêu chọc người nào, người nào không thể trêu vào.

 

Vương Thăng cũng không để ý đến những người này, diệt trừ người đứng đầu phe làm ác, trừ khử người đứng đầu xong, sẽ có người xử lý những người này.

 

Hơn nữa, lần này hắn muốn làm một lần nhàn cả đời, nếu không, tiếp theo vẫn sẽ có người tới.

 

Đương nhiên, nếu có thể khôi phục trật tự quan phủ, cho dù tham làm một chút, chỉ cần có thể làm việc, thật ra hắn cũng không định quan tâm việc này, đáng tiếc, những người đó là một đám kẻ ác giết người không chớp mắt.

 

Quan phủ còn cần chú ý danh chính ngôn thuận, nhóm người này thì chính là không phù hợp ý mình là giết.

 

Dọc theo đường đi tới đây, hắn cũng nhìn thấy không ít thôn trang, biết nhóm người này làm cái gì.

 

Giao lương thực, không giao thì giết, nếu sau khi giao mà còn có thể lục soát ra, cũng giết, căn bản không định để lại chút đường sống nào.

 

Trật tự tan vỡ, mọi người đều sẽ bại lộ bản tính.

 

 

1.54480 sec| 2421.469 kb