Dọc theo đường đi tới, hắn đã xử lý không ít người, Hắc Long thương đã sớm nhiễm máu.
Hiện tại, đến lượt võ giả cấp chín kia, không, phải nói là võ giả cấp bậc Tông Sư, còn có một đám thuộc hạ kia.
Vừa rồi, khi hắn ở cửa thành có nghe nói, hôm nay là ngày đám người kia quay về báo tin tức, mỗi tháng một lần, tất cả cao tầng và nhân vật quan trọng đều quay về.
Chỉ có thể nói là đến sớm không bằng đến đúng lúc, giờ thì tốt rồi, không cần phiền não suy nghĩ làm sao để xử lý đám người đó cùng lúc.
Còn những tin tức khác, hắn cũng không định hỏi thăm cái gì.
Trong số những người hắn xử lý có một võ giả cấp bảy, có lẽ cũng là một nhân vật không nhỏ trong đám người này, hôm nay có lẽ cũng phải quay về, nếu như để bọn họ phản ứng lại thì không tốt.
Chẳng mấy chốc, hắn đã tới huyện nha.
Cũng chính là nơi đám người chiếm ba huyện ở, ở cửa cũng không có người gác, hẳn là rất tự tin với thực lực của mình.
Dù sao thứ như canh giữ của này, ở thế lực có võ giả, thật ra ngoại trừ để có mặt mũi và chặn một số nhân vật nhỏ, thì căn bản không còn tác dụng gì.
Tuy nhiên bên trong hẳn sẽ có một người gác cổng.
Đương nhiên, Vương Thăng không định thông báo, đi theo trình tự thông thường.
Hắn vuốt Hắc Long thương trong tay.
Ngay khi hắn đang định ra tay, một lão già đi tới bên cạnh hắn.
“Tiểu tử, tuy không biết ngươi có thù gì với bọn họ, nhưng đừng đứng ở chỗ này, nếu như bị nhìn thấy, bọn họ sẽ giết ngươi.”
Chờ đến khi hắn quay đầu, lão già thấy một cái mặt nạ, ông ấy sẽ không quên cái mặt nạ này, người hôm đó chém giết ác giao đã đeo mặt nạ này.
Ông ấy lập tức muốn quỳ xuống, cảm tạ ân cứu mạng.
Vương Thăng đỡ ông lão dậy, nói: “Cụ à, trốn xa một chút, có lẽ lát nữa sẽ lan hơi rộng!”
Dù sao cũng là võ giả cấp Tông Sư, hắn cũng không thể xác định động tĩnh chiến đấu sẽ lớn cỡ nào, rất dễ lan đến người khác.
Ông cụ lập tức hiểu Vương Thăng muốn làm gì, người đã sắp xuống mồ như ông ấy cũng chảy nước mắt.
Ông ấy biết, ba huyện được cứu rồi.
Sau đó, ông ấy lập tức rời đi, lần trước ông ấy đã thấy lực phá hoại của trận chiến rốt cuộc mạnh như thế nào.
Sau khi ông cụ rời khỏi, Vương Thăng ngưng tụ khí huyết chi lực trên Hắc Long thương, sau đó tiện tay ném một cái tới huyện nha.
“Oành!”
Trong chớp mắt, Hắc Long thương giống như một tia chớp màu đen, mang theo một chút màu đỏ tươi, phá vỡ cửa lớn huyện nha này.
Trường thương cũng không ngừng lại, tất cả mọi thứ nó lướt ngang qua đều bị cắt đứt, mặt đất xuất hiện một khe rãnh thật lớn, khe rãnh được san bằng, cuối cùng, trường thương rơi xuống đại đường trước huyện nha, nổ tung mở ra.
Toàn bộ huyện nha, dưới một thương này, gần như bị hủy diệt sạch sẽ, chỉ còn lại một ít đổ nát thê lương, vô số bụi mù bay lên cao.
Tính chất khí huyết chi lực của mình, dùng vào mấy lúc đập cá này, vẫn rất tốt.
Nghe thấy tiếng kêu thảm thiết trong huyện nha, trong lòng Vương Thăng không chút dao động.
Nếu đã đi theo cùng hưởng lợi, vậy cũng nên cùng nhau gánh vác trả thù.
Trình Khương trong bụi mù ngơ ngác một lát, sau đó lập tức phản ứng lại, nhanh chóng cầm lấy vũ khí của mình.
Rất nhanh, hắn đã thấy một người đi ra từ trong bụi mù đang dần ta đi, thanh y mặt nạ sắt, cầm một thanh trường thương màu đen.
Đầu của trường thương lập loè ánh sáng lạnh, dường như muốn phá tan trường không.
“Ngươi là ai? Chúng ta không oán không thù…”
“Bá tánh ba huyện có thù oán với ngươi sao?”
Thật ra, Vương Thăng rất khó nghĩ cẩn thận những người này vì cái gì.
Kiếp trước cũng thế, hiện giờ cũng vậy, hắn chưa từng có địa vị cao.
Rất khó lý giải loại tư tưởng này, vì sao không để lại một chút đường sống nào?
Cướp đoạt tất cả lương thực, mình ăn cả đời cũng không hết, bản thân không nuôi quân đội, thu lương như vậy rốt cuộc là vì cái gì?
Càng nghĩ thì trong lòng tích tụ lửa giận càng sâu.
Hắn tu tiên như thế nào, thì tuổi kiếp trước cộng với sinh sống ở thế giới này, cũng chỉ hơn hai mươi tuổi, có một số cảm xúc không giấu được.
Rõ ràng chỉ cần một chút là có thể khiến bản thân sống rất dễ chịu, nhưng vẫn lòng tham không đáy mà muốn tất cả mọi thứ, cho dù mấy thứ này không có tác dụng gì với mình.
Trong cơn lửa giận này, hắn cũng hiểu ra một chút, có một số người thích cảm giác sống chết với người thường này.
Không cho đường sống thì thế nào, dù sao cũng không phản kháng được ta?
Người này đại khái cũng nghĩa như thế!
Vương Thăng biết loại người này căn bản là không có khả năng diệt sạch, nhưng là ai kêu người này ở trước mặt mình.
“Nhờ ngươi chết đi!”
Trình Khương hoàn toàn không ngờ, người này lại tới vì người của ba huyện.
“Ngươi làm như vậy đáng giá sao? Những người đó chỉ là người thường, cho dù chết rồi, vài thập niên nữa sẽ lại có một số lớn người, Tông Sư chúng ta ít nhất có thể sống 200 năm…”
Vương Thăng không vô nghĩa, trực tiếp ra tay.
Loại người này không nói đạo lý.
Hai trăm năm?
Hôm nay ngươi sẽ phải chết!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo