Về mặt lý luận, người mạnh nhất của một quốc gia cũng không làm được, thế lực khác đương nhiên cũng thức thời.
Hơn nữa, mỗi thế hệ của Quan Tinh cốc đều có Đại Tông Sư, truyền thừa mấy ngàn năm, ai biết ẩn giấu bao nhiêu át chủ bài, không cẩn thận thì người bị giết chính là mình.
Nhìn dáng vẻ nghi hoặc của Nguyệt đối với cái giá phải trả, Vương Thăng không hỏi lại.
Nhưng Quan Tinh thuật lại để lại cho hắn ấn tượng rất sâu một lần nữa.
Mỗi một lần dò hỏi Quan Tinh thuật đều sẽ đạt được tin tức khác biệt, hơn nữa mỗi một lần tin tức đều sẽ khiến hắn càng thêm cảm thấy Quan Tinh thuật quỷ dị.
Không hổ là thế lực có thể truyền thừa mấy ngàn năm.
Suy tính và tiên đoán mà không phải trả bất cứ giá nào, có lẽ Quan Tinh cốc đã quen rồi nên không cảm thấy cái gì, nhưng làtheo Vương Thăng thấy, loại năng lực này thật là đáng sợ.
Ăn trộm thiên cơ, nhưng cũng không cần trả bất cứ thứ gì, thậm chí dùng tế phẩm làm ra vẻ cũng không có.
Một khi chân chính lợi dụng, sẽ cực kỳ đáng sợ.
Hắn nhớ tới đồng môn của Nguyệt - Tinh.
Với loại năng lực này, thật ra Tinh cũng không phải đi tìm thiên mệnh chi tử, mà là đi chế tạo thiên mệnh chi tử đi?
Được Tinh phụ tá, đại đa số người đều có thể xuôi gió xuôi nước, gặp được nguy hiểm gì cũng gặp dữ hóa lành.
Đây vốn là đãi ngộ của một thiên mệnh chi tử.
Hơn nữa, thế giới này nhắc đến khí vận, thiên mệnh chi tử thì không nói, Vương Thăng cũng không tin thiên mệnh, nhưng là khí vận chi tử thì nhất định có.
Thiên mệnh và khí vận, hai thứ cùng loại, nhưng lại có điều khác biệt.
Hai chữ “Thiên mệnh” rất tàn khốc.
Khí vận chi tử, Vương Thăng cho rằng càng giống như được người đắc đạo giúp đỡ, ví dụ như Mạc Dương mà mình gặp phải khi trảm ác giao.
Tách ra khỏi dị cảnh kia, sau đó gặp được Nguyệt, hắn cảm thấy đó chính là khí vận.
Cũng không biết Tinh tìm được thiên mệnh hay là khí vận chi tử.
Nếu là khí vận chi tử, Tinh sao có biết bản thân có phải bị khí vận ảnh hưởng tới không?
Giống như là Vương Thăng, hắn cũng không biết mình có phải người giúp Mạc Dương gặp dữ hóa lành hay không.
“Nếu nói như thế, vậy thật thú vị đấy!”
“Cái gì thú vị, Vương Thăng đại nhân?”
“Không có gì, chỉ suy nghĩ đến Quan Tinh thuật của Quan Tinh cốc các ngươi thôi.” Vương Thăng không nói rõ.
Tuy nhiên đúng là hắn đang nghĩ đến Quan Tinh thuật.
Chuyện khác thường tất có điều kỳ quái. Loại năng lực cường đại như Quan Tinh thuật này lại không phải trả giá gì.
Là suy nghĩ của mình không phù hợp với lẽ thường của thế giới này, hay Quan Tinh thuật vốn chính là như vậy.
Có lẽ chỉ có thể chờ đến khi thực lực của hắn mạnh mẽ rồi mới có thể biết được nguyên nhân chân chính của việc này, chỉ cần mình đủ mạnh mẽ, thế giới sẽ không có bí mật gì, lời này cũng áp dụng cả với thế giới không có tu luyện.
Vương Thăng không nói, Nguyệt cũng sẽ không hỏi thêm.
Vương Thăng nhanh chóng đứng dậy rời đi.
Lần này, hắn chỉ tới tìm Nguyệt tán gẫu một chút, dù sao kiến thức của Nguyệt cũng uyên bác hơn hắn nhiều, nói chuyện với loại người này, không có hại gì với mình, có thể mở rộng tầm mắt.
Sau khi rời khỏi chỗ hắn, Vương Thăng lại tiến vào trạng thái tu luyện ngày qua ngày lần nữa.
Sau khi bắt đầu mùa đông không lâu, Thục Châu có tuyết rơi, trong một đêm, tuyết phủ trắng xóa, núi xanh bạc đầu.
Tuyệt lần này không dị thường như lần trước xảy ra bệnh dịch võ giả, chỉ là một lần tuyết rơi bình thường, cũng không lớn, nếu không có gì đặc biệt, có
lẽ ngày mai là tan.
Nhưng mà như vậy cũng đủ để đám trẻ trong trại hưng phấn.
Thục Châu cũng không thường xuyên có tuyết rơi.
Lần tiếp theo cũng đủ khiến người ta hưng phấn thật lâu.
“Tuyết lành báo hiệu một năm bội thu, sang năm nhất định là một mùa màng tốt.”
Đây là Tương tú tài đang dạy đám trẻ, hắn ta biết đám trẻ này phần lớn sẽ không tham gia khoa cử, cho nên dạy học thông qua hứng thú để dạy.
So với tri thức trên sách vở, hắn ta càng thích dạy dỗ đám trẻ này nhận thức thế giới.
Đám trẻ cũng không rõ vì sao “Tuyết lành báo hiệu năm bội thu”, nhưng cũng nhớ kỹ đạo lý này trong tuyết.
“Ta tìm được một cây hoa tuyết nhung, đây là linh dược mà Nguyệt tiên sinh nói, có thể trợ giúp tu luyện, có lẽ có thể đổi chút tài nguyên.”
Đây là võ giả đi ra ngoài đi săn trở về.
Sắp sửa ăn tết, bọn họ cũng lên núi chuẩn bị hàng tết.
Tuy rằng đã tới mùa đông, nhưng tài nguyên trong núi vẫn rất phong phú, ngẫu nhiên còn có thể tìm được một ít linh dược.
Tuy nhiên những linh dược này cũng không phải để bọn họ sử dụng, hầu hết đều sẽ nộp lên trại, sau đó đổi lấy Thập Toàn Đại Bổ hoàn.
Đối với bọn họ mà nói, sử dụng thành phẩm dược tốt hơn trực tiếp sử dụng linh dược nhiều.
Mà toàn bộ số linh dược này đều được đưa đến nhà Vương Thăng.
Khi linh dược tháng này được đưa đến, Vương Thăng đang đánh quyền.
Quyền pháp trong Dịch Cân kinh, hai ngày này, Dịch Cân kinh của hắn cũng đã phá giới hạn ba lần.
Có Bát Đoạn Cẩm và Ngũ Hành quyền mang đến bất ngờ, hắn rất chờ mong kết quả sau khi đột phá.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo