Chỉ có một lão già, gặp được người trước khi ra tay, suy đoán ra thân phận, cho nên tin tình báo rất dễ tra.
Chuyện khó tra duy nhất chính là thân phận của Tông Sư thần bí.
“Một vị Tông Sư cường đại ẩn náu, không hổ là Thục Châu.”
Hắn ta xâm lấn Thục Châu đương nhiên không phải không có lý do gì, làm người hoàng thất, hắn ta biết rất nhiều thứ.
Nếu không phải bị Giang Hà Vương dùng thủ đoạn, còn bị Linh Kiếm cốc, thành Thiên Đao bám tay bám chân, không thể rút được người đi đền bù tổn thất do Giang Hà Vương tính kế gây ra, thì thứ hắn ta đạt được còn nhiều hơn.
Những người thực lực cấp bậc Đại Tông Sư đó, cho dù không biết vì sao, nhưng cảm quan cực kỳ nhạy bén, cho dù không biết cái gì cũng muốn làm vướng tay vướng chân hắn, không cho hắn đạt được lợi ích lớn nhất.
Tuy nhiên dù vậy, sau khi làm chủ Thục Châu, chỗ tốt hắn ta đạt được cũng không ít.
“Ngươi nói huyện lệnh của huyện Vĩnh Phong có liên hệ với vị Tông Sư kia, hơn nữa quan phủ của ba huyện huyện lệnh cùng vị kia Tông Sư có liên hệ, hơn nữa quan phủ của tam huyện không có huyện lệnh đúng không?”
“Đúng vậy.”
Chuyện Tông Sư thần bí đi tới huyện Vĩnh Phong tuy không gây chú ý, nhưng vẫn để lại dấu vết.
“Hạ lệnh, để huyện lệnh Vĩnh Phong tiếp nhận tất cả sự vụ của ba huyện và Vĩnh Phong, tổng cộng bốn huyện, sau đó phái một võ giả cấp bảy và một số võ giả khác đi giúp đỡ quản lý, nhớ kỹ, kêu võ giả nghe lệnh huyện lệnh vĩnh Phong, đừng bằng mặt không bằng lòng, biết không?”
“Được!”
Vĩnh Niên Vương sẽ không để thuộc hạ phá hỏng chuyện của mình, cho nên rất nghiêm khắc với thuộc hạ, khi chấp hành nhiệm vụ không được có chút cẩu thả, cho dù người chỉ huy của ngươi chỉ là một người bình thường.
Lần bị tính kế duy nhất chính là lần hắn ta và quân đội bị truyền ra tiếng xấu.
Tuy nhiên không quan trọng, chút chuyện này, vài thập niên sau căn bản có thể đủ để giải quyết vấn đề.
…
Lần này, mệnh lệnh do võ giả cấp bảy truyền đạt, cho nên trong ngày hôm đó, huyện Vĩnh Phong đã nhận được mệnh lệnh.
Chuyện này khiến huyện lệnh hơi ngây ngốc.
Mình lập tức biến thành người quản lý bốn huyện, hơn nữa còn có một võ giả cấp bảy nghe lệnh mình.
Tuy rằng không thăng quan, nhưng trên thực tế, quyền lực tăng lên rất nhiều.
Còn về chuyện có chính thống hay không, tuy rằng không biết vì sao, nhưng chuyện Vĩnh Niên Vương làm chủ Thục Châu đã được hoàng thất tán thành.
Nhưng loại tiểu quan chỉ nhìn kết quả như hắn ta, Vĩnh Niên Vương quả thực có quyền lực đuổi loại quan viên như hắn ta ở Thục Châu.
“Dịch đại nhân, sau này Mã Thành ta sẽ là hộ vệ của ngài.”
Dịch An, tên của huyện lệnh.
Dịch An thấy võ giả cấp bảy này cung kính như vậy, nhất thời còn chưa quen, một võ giả cấp bảy, địa vị cao hơn mình không ít.
Mã Thành biết suy nghĩ của huyện lệnh, nhưng vẫn duy trì cung kính, bởi vì đây là mệnh lệnh của Vĩnh Niên Vương, trư phi ngươi định rời khỏi Vĩnh Niên Vương, nếu không nhất định phải vâng theo.
Dịch An điều chỉnh lại tâm trạng của mình.
Sau đó nhanh chóng tập hợp nhân người, thông báo chuyện này xuống.
Có dấu ấn của Vĩnh Niên Vương, lại còn có võ giả cấp bảy hỗ trợ, quản lý bốn huyện không phải vấn đề lớn.
“Sư gia, chuẩn bị mở lại huyện nha huyện Vĩnh Phong, bắt đầu xử lý mọi chuyện.”
Dịch An cũng không định dời huyện nha đến huyện thành phồn hoa hơn.
Hắn ta đã nghĩ kỹ vì sao Vĩnh Niên Vương lại đột nhiên coi trọng ba huyện, hơn nữa còn để hắn ta quản lý.
Không cần đoán cũng biết là bởi vì vị Tông Sư đại nhân kia, có lẽ chuyện mình và vị Tông Sư đại nhân kia đã gặp mặt cũng bị biết rồi.
Bởi vì như thế, hắn ta càng không thể rời khỏi nơi này.
Hắn ta còn phải đợi vị đại nhân kia quay về lấy khoáng thạch!
Tuy nhiên có thể khống chế bốn huyện, người trong tay cũng nhiều lên, thu thập khoáng thạch hẳn sẽ càng thêm tiện đúng không?
Vĩnh Niên Vương cũng coi trọng như vậy, kia càng phải ôm chặt cái đùi này!
Người làm chủ ba huyện cũng nhận được tin tức sẽ có người tiếp nhận ba huyện, sau khi nghe thấy là huyện lệnh Vĩnh Phong, bọn họ thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Huyện lệnh Vĩnh Phong Dịch An, có hiền danh, xử lý huyện Vĩnh Phong gọn gàng ngăn nắp, bị người như vậy quản lý, cũng không phải một chuyện xấu.
Không lâu sau, ba huyện đã nhận được mệnh lệnh thứ nhất.
Đầu tiên chính là thu thập các loại khoáng thạch, đương nhiên, cũng không cưỡng ép, huyện nha sẽ mua với giá thị trường.
Sau đó là thực hiện đưa lương thực mà trước đó Trình Khương cướp đoạt về, mặt khác ba huyện có nhiều khó khăn, miễn trưng thu lương thực ba năm, ba năm sau sẽ thương nghị lại.
Vốn dĩ Dịch An không có tư cách quản lý chuyện trưng thu lương thực, nhưng Vĩnh Niên Vương cho hắn quyền hạn rất cao, có thể can thiệp.
Cho nên hắn ta định ra một quy củ như vậy.
Hắn ta nghe nói vị Tông Sư đại nhân kia nói đưa lương thực về, tuy rằng không biết có tâm tư gì, cho nên trực tiếp định ra một chính sách như vậy.
Ba năm không trưng thu lương thực, ba năm sau lại nói.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo