Vị võ giả cấp bảy kia cũng không nói gì, hoàn toàn phối hợp.

 

Mục đích mà Vĩnh Niên Vương phái bọn họ đến nơi này vô cùng rõ ràng.

 

Tác dụng của quan viên vẫn rất rõ ràng, sau khi bốn huyện Vĩnh Phong, Vĩnh An, Điệt Thủy, Lộc Thủy có quan viên quản lý, nhanh chóng khôi phục, còn náo nhiệt hơn trước đó một ít.

 

Đương nhiên, chuyện này cũng không thiếu phần công lao của Tông Sư thần bí che chở ba huyện, càng ngày càng có nhiều người tới ba huyện, hơn nữa người tới để là những kẻ có tiền gia lớn nghiệp lớn.

 

Người thường dù muốn đi thì cũng không có quyết tâm lớn như vậy.

 

Bởi vì một khi bọn họ rời khỏi nơi ở hiện tại, thì thật sự không có gì cả, tất cả sẽ bắt đầu lại một lần nữa.

 

Cho nên chỉ cần không phải có nguy hiểm sinh mệnh, thì bình thường đều sẽ không rời đi.

 

 

Vương Thăng biết được mấy tin tức này vào nửa tháng sau.

 

Bởi vì người hái thuốc lần trước lại đi tới trại Thanh Sơn, thôn trưởng ngựa quen đường cũ để Lý Hưng Băng đi tìm hiểu tin tức.

 

Vì thế Vương Thăng mới biết, sau khi mình ra tay đã tạo thành thay đổi rất lớn.

 

“Cường giả quả nhiên có thể thay đổi rất nhiều chuyện!”

 

Hắn biết rõ, nếu thực lực của mình không mạnh mẽ, căn bản không thể có lực ảnh hưởng rộng lớn như vậy.

 

Tuy nhiên Vĩnh Niên Vương lại nhúng tay vào chuyện của ba huyện.

 

Hắn nhớ rõ mình còn nửa mối thù với Vĩnh Niên Vương: chuyện bệnh dịch võ giả.

 

Tuy rằng mình đã giải quyết chuyện này từ sớm, nhưng nếu không phải năng lực của mình đủ đặc thù, có khả năng sẽ trực tiếp chết vì bệnh dịch võ giả.

 

Sớm muộn gì hắn cũng phải đi chém Vĩnh Niên Vương một phát.

 

Tuy nhiên trong lúc vô ý hắn nói với Nguyệt chuyện này, Nguyệt lại cho ra một đáp án khác.

 

“Chuyện bệnh dịch võ giả cũng không phải do Vĩnh Niên Vương làm ra, là Giang Hà Vương.”

 

“Giang Hà Vương, vì sao hắn lại muốn tiêu hao lực lượng của chính mình?”

 

Phải biết rằng, bệnh dịch võ giả ảnh hưởng hầu hết người của Giang Hà Vương, thuộc hạ của Vĩnh Niên Vương căn bản không chịu ảnh hưởng gì.

 

“Bởi vì ngay từ đầu, Giang Hà Vương Chu Nguyên Thanh đã biết mình không thắng được, làm ra những chuyện đó chỉ vì trả thù Vĩnh Niên Vương.”

 

 

Nguyệt nhớ tới lời cốc chủ nói.

 

“Vĩnh Niên Vương mất đi tư cách tranh đoạt tư cách.”

 

Tuy rằng không biết vì sao cốc chủ lại khẳng định như vậy, nhưng mà chuyện cốc chủ biết nhiều hơn bọn họ nhiều, nói như vậy tất nhiên là có lý do.

 

Còn tin tức hắn nói cho Vương Thăng, là do hắn căn cứ vào lời cốc chủ và bản thân suy đoán ra.

 

Tuy nhiên có thể khẳng định một chuyện, chính là bệnh dịch võ giả không phải do Vĩnh Niên Vương gây ra.

 

“Thật ra người của rất nhiều thế lực đều biết bệnh dịch võ giả rốt cuộc do ai làm ra, nhưng không có ai nói, chuyện này chỉ có thể là Vĩnh Niên Vương, cũng cần phải do Vĩnh Niên Vương làm.”

 

Vương Thăng lập tức hiểu rõ.

 

Người thường và võ giả cũng không biết là ai, cho nên sẽ nhận định Vĩnh Niên Vương có hiềm nghi lớn nhất, bởi vì bên ngoài xem ra bệnh dịch võ giả trợ giúp Vĩnh Niên Vương thắng lợi lớn nhất.

 

Mà thế lực biết chân tướng hầu hết đều là đối thủ của Vĩnh Niên Vương, đương nhiên vui vẻ hắt nước bẩn này lên người Vĩnh Niên Vương.

 

“Nghĩ như vậy, Giang Hà Vương đúng là đủ tàn nhẫn!”

 

Biết mình không thể thắng, vậy nên trực tiếp huỷ hoại Vĩnh Niên Vương, không chút cố kỵ có phải người cùng tộc mình hay không.

 

Tuy nhiên cách nghĩ như vậy, Vương Thăng cũng có thể hiểu được, ngươi cũng đã muốn hại chết ta, chiếm lĩnh địa bàn của ta, chẳng lẽ còn phải cho ngươi mặt mũi sao?

 

Thiên Vương lão tử tới cũng phải trả thù, đừng nghĩ đến chuyện sống tốt.

 

“Nói như vậy, thù này không dễ báo!”

 

 

Giang Hà Vương đã chết đến không còn thừa lại cặn, muốn chém hắn ta cũng chỉ có thể đi tới Địa Phủ còn không biết có tồn tại hay không.

 

“Được rồi, chờ đến sau này có thực lực, đành để Vĩnh Niên Vương uất ức một chút đi!”

 

Nếu không phải do Vĩnh Niên Vương tiến công Thục Châu, có lẽ Giang Hà Vương cũng sẽ không làm ra thứ này, cho nên, trên thực tế, có thể tính món nợ này trên đầu Vĩnh Niên Vương.

 

Đương nhiên, hiện tại thực lực của hắn còn chưa đủ, có lẽ không phải đối thủ của Đại Tông Sư, còn phải tu luyện một thời gian lại nói.

 

Chém Vĩnh Niên Vương mấy đao, Vương Thăng nhớ kỹ chuyện này rồi.

 

Hắn làm trò nói lời này trước mặt Nguyệt, Nguyệt chỉ cười một cái, không ngờ người mà mình đi theo lại là một người ghi thù.

 

Tuy nhiên như vậy cũng tốt.

 

Tuy không nói rõ, nhưng dù là đi ba huyện giết chết võ giả kia, hay là chuyện báo thù, đều chứng minh Vương Thăng là một người tương đối có tình người.

 

Đi theo cường giả như vậy, khá hơn đi theo những người lạnh nhạt đó nhiều.

 

Mấu chốt nhất chính là, Vương Thăng rất cẩn thận, sẽ không chủ động tham dự vào một số chuyện lớn, như vậy sẽ bớt đi bao nhiêu tình huống gặp nguy hiểm.

 

“Vương Thăng đại nhân, ngài nhất định có thể làm được.”

 

Chém Vĩnh Niên Vương một đao, nếu như người khác nói, có thể là ý nghĩ kỳ lạ, nhưng Nguyệt biết rất rõ, đối với Vương Thăng thì cũng không phải chuyện không có khả năng.

 

Có lẽ không lâu nữa là có thể làm được những việc này.

 

 

0.04621 sec| 2440.859 kb