Vương Thăng dừng chân lại.

 

“Còn không phải cáo giả làm hổ sao, bình yên của ba huyện làm thế nào mà có được, còn không phải vì vị Tông Sư thần bí đó, kết quả người này trực tiếp chiếm nơi này làm căn cứ, có phải là hắn không có não, không sợ bị tính sổ không?”

 

“Ai mà biết được? Dù sao người đó cũng đã hơn một năm không xuất hiện, có thể người đó cảm thấy không sợ hoặc là nói cũng có chỗ dựa vững chắc?”

 

“Bây giờ chính quyền đã bị áp đảo, sau khi những vỏ giả mạnh này đến một nơi nhất định, họ chính là chúa đất, ngươi không phát hiện võ giả đó càng ngày càng quá đáng sao, mới bắt đầu mới chỉ là muốn viết lương thực, sau đó liền muốn mỗi huyện giao nộp linh dược…”

 

“Hầy, không dễ gì mới tìm được một nơi bình yên, kết quả không được bao lâu liền biến thành giống với các nơi khác rồi.”

 

“Vốn dĩ người của ba huyện mới xui xẻo, vốn dĩ nhìn thấy những ngày tốt đẹp đến rồi, kết quả trở thành nửa phần tai hoạ, số lương thực phải giao nộp lên còn nhiều hơn so với ngày trước.”

 

“Bỏ đi, quan tâm chuyện chúng ta làm gì, cùng lắm thì đổi một nơi khác, tuy rằng hơi nguy hiểm, nhưng chỉ cần giữ kín chuyện thì cũng không có vấn đề gì lớn…”

 

 

Sau khi nghe thấy những lời này, Vương Thăng trầm mặc một lúc, sau đó nói mấy câu với trưởng thôn.

 

Rất nhanh trưởng thôn liền tìm đến Lý Hưng Bằng, hiện tại là võ giả cấp hai sắp lên cấp ba, có thể nói chuyện tốt.

 

Hắn ta trực tiếp cầm một bình rượu, sau đó lên phía trước nghe ngóng tin tức, rất nhanh đã nghe ngóng được tin tức.

 

Sự việc cũng rất đơn giản. Ba huyện có một người thông minh, mượn sức mạnh của Vương Thăng giết ác giao khiến cho người ngoài giới không dám đến ba huyện làm việc gì.

 

Nhưng chuyện giết ác giao đã qua hơn một năm rồi, một năm này thậm chí các huyện xung quanh đều không bị ngoài giới quấy rầy, đã có thể khôi phục và phục hồi khá tốt.

 

Hơn nữa bởi vì quyền lực của chính quyền bị sụp đổ, không có ai đến thu thuế, thậm chí có thể nói là giàu có.

 

Có điều thời gian hơn một năm trôi qua, sức mạnh tiêu diệt ác giao của hắn ta dần tiêu tan, ba huyện sau khi khôi phục đã to lớn trở lại, có một số đã không chịu nổi được nữa rồi.

 

Một võ giả cấp chín đã đến chiếm ba huyện, mới bắt đàu chỉ yêu cầu đưa lương thực, kết quả còn chưa được một tháng lại phải nộp lương thực một lần nữa, hơn nữa còn nhiều hơn, hiện tại đã yêu cầu mỗi huyện đều phải giao nộp linh dược mới được.

 

Nếu không thì sẽ có người phải chết.

 

“Khi mới bắt đầu thử thách, phát hiện không có người nào quan tâm, sau đó liền càng ngày càng vô liêm sỉ, cuối cùng trở thành vương giả cai trị cả một huyện, đây đúng là một kế hoạch hay!”

 

Nói xong Vương Thăng liền đi tìm Nguyệt.

 

“Nguyệt, tính toán một chút, liệu có Đại Tông Sư nhúng tay vào chuyện này không, cái này chắc là được chứ?”

 

 

Hắn nghĩ Nguyệt không hề tính tới Đại Tông Sư nên mới hỏi như thế.

 

“Được, không tính Đại Tông Sư, đó là chút bí mật của Đại Tông Sư, nhưng loại chuyện này vẫn là có thể, ta lập tức giúp ngươi tính.”

 

Chẳng mấy chốc Nguyệt đã có một kết quả.

 

“Vương Thăng đại nhân, không hề có Đại Tông Sư nào nhúng tay vào, chỉ là một Tông Sư nhỏ, hơn nữa còn là kiểu Tông Sư mới gia nhập, hắn muốn nhân cơ hội vùng lên.”

 

Vương Thăng cười lạnh: “Một Tông Sư cũng có ý nghĩ như vậy? Không sợ chết không có chỗ chôn sao!”

 

“Thế giới này, rõ ràng là Đại Tông Sư mới có cơ hội tham gia.

 

“Thế giới này trước giờ đều không thiếu kẻ đầu cơ, hắn không hẳn là muốn tranh đoạt vị trí cao nhất, chỉ cần có chỗ hỗn chiến, sau đó dựa vào người thắng cuối cùng, tự nhiên có thể thu được lợi ích rất lớn.”

 

Không phải ai cũng muốn cạnh tranh vị trí đứng đầu đó.

 

Nhưng lại có vô số người nguyện ý vì những lợi ích đó mà đánh cược, hiển nhiên một vị Tông Sư nào đó chính là nghĩ như vậy.

 

“Có thể đoán được vị Tông Sư đó ở đâu không?”

 

“Hiện giờ hắn là võ giả cấp 9!” Nguyệt trả lời.

 

“Võ giả cấp 9… Thật đúng là thú vị! Nguyệt, Quan Tinh thuật của các ngươi có thể nhìn thấy tương lai đúng chứ? Ngươi xem xem nếu cứ để thuận theo tự nhiên thì ba huyện sẽ như thế nào?”

 

“Vương Thăng đại nhân, Quan Tinh thuật chỉ có thể nhìn thấy một góc của tương lai, mà tôi nhìn thấy một góc người chết đói khắp nơi, vô số người mất nhà cửa…”

 

Vương Thăng nghe xong không nói gì trực tiếp rời đi, Nguyệt cung kính tiễn hắn ra cửa.

 

 

Sau khi về phòng của mình, Vương Thăng cầm lấy Hắc Long thương của mình.

 

“Là một võ giả, quả nhiên đối mặt với chuyện trước mắt mình, máu nóng nó nguội lạnh!”

 

Hắn không có cách nào cứu thế giới, cũng sẽ không đi cứu thế giới, bởi vì cho dù là thế giới nào đều không thể hoàn mỹ, một số việc ngay cả khi không có sự tồn tại của sức mạnh cá nhân cũng sẽ xảy ra.

 

Nhưng đối mặt với sự việc trước mắt mình, hắn rất khó lừa bản thân như không nhìn thấy gì.

 

 

0.19880 sec| 2423.734 kb