Dù cho Vương Thăng có sự tồn tại của thanh tiến trình, bảo đảm lúc mình đang vận chuyển khí huyết sẽ không bị xảy ra sai sót gì, có thể không tu luyện không hề e ngại gì, nhưng sự phá giới hạn cấp bậc đến bốn lần của Nội Đan thuật lại không có khiến cho hắn cảm nhận sự nhanh chóng bao nhiêu.

 

“Rốt cuộc biết tại sao hở một tí những người tu tiên kia tu luyện mấy chục mấy trăm năm!”

 

 

Hắn dựa vào ăn gian nhưng cũng cảm thấy phải tu luyện lâu như vậy, nếu tu luyện bình thường, còn không biết bao lâu mới có thể vượt qua cái giai đoạn luyện dược này, thậm chí có thể đem mình đến khi đạt cảnh giới Luyện Tinh Hóa Khí rồi gia tăng thọ nguyên tiêu hóa xong cũng chưa chắc có thể hoàn thành luyện dược, tạo thành Đại Dược.

 

Dĩ nhiên, trên thực tế sự tồn tại của thanh tiến trình thì mức độ tăng nhanh tốc độ tu luyện rất lớn, nhưng mà bởi vì tốc độ tu luyện trước đó và tốc độ tu luyện của hiện tại nảy sinh chênh lệch, cho nên mới khiến cho Vương Thăng cảm giác “chậm”.

 

Đây chính là cái gọi là không có so sánh thì không có đau thương.

 

Vương Thăng lại đang mình trên người tìm được so sánh chỗ.

 

“Từ từ nấu đi!”

 

Đối với cảnh giới này, Vương Thăng cũng không có biện pháp quá lớn, chỉ có thể kiên trì tu luyện mỗi ngày như trước, gia tăng cấp bậc của Tám Đoạn Cẩm và Nội Đan thuật.

 

Đặc biệt là Nội Đan thuật, chỉ có tăng cái này lên, mới có thể tăng nhanh tốc độ tu luyện.

 

Thời gian một tháng đi qua rất nhanh.

 

Tố chất thân thể của hài đồng bên trong trại đã được Nguyệt cho phép, đã có thể bắt đầu tu luyện công pháp ngưng tụ khí huyết chi lực.

 

Đứa lớn nhất chỉ mới là hài tử tám tuổi, đã có thể bắt đầu đi lên con đường võ giả, trong thôn đích có rất nhiều người cũng đi xem náo nhiệt.

 

Trong đây đã bao gồm Vương Thăng.

 

Hắn nghe lời của Nguyệt, mới tính đi xem.

 

Căn cứ theo như lời của Nguyệt, Lưu Kiến An và Vương Linh Vi có tư chất tạm tính là không tệ, có lẽ có thể nhanh chóng nhập môn võ thuật.

 

 

Hắn định nhìn xem cuối cùng tư chất có thể tốt hơn chỗ nào, trước kia hắn không hề có cảm giác rõ ràng với tư chất một chút nào cả.

 

Rất nhanh đã đến ngày tu luyện công pháp võ giả, dưới sự hướng dẫn lo liệu của Từ Khúc một đám hài đồng bắt đầu tu luyện công pháp võ giả.

 

 

 

Mặc dù trước kia công pháp của võ giả cấp bảy cũng không có chỗ nào đặc thù gì, nhưng mà để cho người được tính là võ giả cường đại nhất bên trong trại lúc bấy giờ như Từ Khúc dẫn dắt, thì chắc là thôn trưởng sẽ yên tâm hơn.

 

Dẫu sao kinh nghiệm càng phong phú, còn từng dạo cho bọn Lý Vĩnh Phong, thì Từ Khúc cũng không có cự tuyệt.

 

“Đầu tiên là cọc công, nhớ nhìn ta hô hấp rồi làm theo, khí tùy thân động…”

 

Vương Thăng ngưng tụ ra khí huyết chi lực nhờ sự trợ giúp của thanh tiến trình, hoàn toàn không chung một con đường luyện võ với những hài đồng tu luyện này.

 

Gần như các hài tử có phương thức vận chuyển khí huyết dựa vào kỹ thuật kỳ lạ tiêu hao thể lực của mình, dẫn động khí huyết của mình.

 

Vốn dĩ loại phương thức này sẽ tạo thành thương tổn không nhỏ đối với thân thể của người có tuổi tác như bọn họ thế này, nhưng dưới sự đào tạo ở thời gian lâu như vậy, thân thể bọn họ đã có thể có mười phần nội tình, hoàn toàn có thể gánh vác nổi sự hư tổn do khí huyết sôi trào tạo thành trong thân thể, sẽ không lưu lại tai họa ngầm gì.

 

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, rất nhanh, thân thể của Lưu Kiến An đã nảy sinh biến hóa.

 

Trên da của hắn đã xuất hiện một chút xíu túi mụt khí nhỏ, mặc dù chỉ có thể thấy mơ hồ, nhưng đúng là có tồn tại, điều này chứng tỏ hắn đã vận chuyển khí huyết của mình thành công, đạt tới cảnh giới “khí huyết sôi trào, tiếng vang như trống”.

 

Dĩ nhiên, nhiêu đây chỉ là vừa mới bắt đầu, bây giờ những thứ đặc thù này cũng không được biểu hiện quá rõ ràng, chẳng qua sự chú ý của Vương Thăng luôn chăm chú trên người hắn.

 

 

Nhưng mà theo thời gian dời đổi, Từ Khúc cũng chú ý tới tình trạng của Lưu Kiến An.

 

“Nhanh như vậy sao?”

 

Vương Thăng có thính lực rất mạnh, dĩ nhiên là nghe thấy câu nói này.

 

Mạnh sao?

 

Hắn không có cảm giác gì.

 

Nhưng mà nhìn dáng vẻ của Từ Khúc, Lưu Kiến An thì hẳn là có tư chất rất tốt, ít nhất mạnh hơn Từ Khúc rất nhiều.

 

Dĩ nhiên, tư chất cũng không phải là toàn bộ, không nói thứ khác, rốt cuộc Từ Khúc có cơ duyên là cái gì thì đến bây giờ hắn cũng không biết rõ lắm, cơ duyên bị thọc mấy chục đao còn có thể sống tiếp, cũng không phải là cái thứ gì đó đơn giản.

 

Ít nhất bây giờ Vương Thăng còn chưa làm được chuyện như thế này.

 

Dĩ nhiên, người có thể thọc hắn mấy chục đao cũng chỉ có số ít người, nếu là tông sư bình thường, cũng chỉ có đi thọt cứt cho hắn.

 

Nhưng mà hắn chỉ có thể thọt một lần, bởi vì trên căn bản một lần thôi thì kẻ địch chết lạnh rồi.

 

Hắn còn có sự nhận thức rất rõ ràng đối với thực lực của mình, hắn có thể cẩu thả, nhưng sẽ không tự coi thường mình, hiểu thực lực mình mới có thể che giấu mình tốt hơn.

 

 

2.08618 sec| 2418.781 kb