“Hiệu quả rất tốt, nếu như có linh mễ như vậy, ít nhất cũng có tác dụng với võ giả cấp ba.”Đây là phán đoán Lý Vĩnh Phong bây giờ đã trở thành võ giả cấp ba: “Nếu như không có thập toàn đại bổ hoàn, nếu chỉ ăn cái này cũng có thể tiến bộ.”

 

 

“Võ giả cấp năm cũng như vây, ăn loại linh mễ này lâu dài, chắc chắn không có vấn đề khi đến cảnh giới cao hơn, dĩ nhiên, cần phải ăn trường kỳ, nếu như nói loại linh mễ này có chu kỳ sinh trưởng không thật sự quá dài, thậm chí còn quan trọng hơn thập toàn đại bổ hoàn.”

 

Có thể nói Chương Trạch võ giả mạnh nhất trong thôn ngoại trừ Vương Thăng và Nguyệt ra, vẫn phải có chút sức phán đoán này.

 

Hắn đã hoàn toàn sáp nhập vào thôn, cho nên cũng sẽ tham dự vào chuyện trong thôn.

 

“Chu kỳ sinh trưởng có thời gian kéo dài hơn một năm, giả sử nếu như có đầy đủ bột xương, cũng có thể giảm xuống thành một năm.”

 

“Ngắn như vậy? !”

 

Tất cả mọi người rất kinh ngạc, không phải là bởi vì dài, mà là bởi vì ngắn.

 

Thời gian hơn một năm, hoàn toàn là ngắn ngoài dự liệu, hoàn toàn có thể xem loại này linh mễ như tài nguyên thường ngày.

 

Sau khi Từ Khúc nghe thì có hơi xúc động, nói: “Căn cứ vào phán đoán của ta, những thế lực lớn đào tạo võ giả kia, ngay cả khi có loại chu kỳ đào tạo ngắn này, hiệu quả còn đồ tốt, sau này loại vật này, một ít thế lực kia mới có thể sinh sôi không ngừng, có đầy đủ tài nguyên đào tạo võ giả, không ngờ trại Thanh Sơn cũng có những thứ này.”

 

Thế lực lớn đào tạo võ giả, chắc chắn cần rất nhiều tài nguyên.

 

Chỉ cần là thế lực tạo được danh hiệu thì trên thực thế cũng có thứ tương tự linh mễ.

 

Nhưng mà cũng đã tìm những thứ đó vô số năm rồi, thứ mà khi đào tạo mới có, cuồi cùng một cái trại nhỏ như trại Thanh Sơn, lại một bước có được.

 

Lời của Từ Khúc khiến cho người ở chỗ này càng coi trọng sự tồn tại của linh mễ .

 

Những thứ này đều là sự tồn tại có thể tích lũy mà!

 

 

Cuối cùng thôn trưởng lên tiếng, nói: “Chắc chắn cần trồng linh mễ, nhưng vấn đề chính là trồng trọt bao nhiêu.”

 

“Nếu không thì trồng trọt ba bốn mẫu thử một lần trước, nếu như hiệu quả tốt, sang năm lại nghĩ cách trồng trọt nhiều hơn một ít, dẫu sao bên trong trại còn có những thứ cơm cũng ăn ngon.”

 

“Cũng được, quả là kinh khủng, cứ mở rộng thêm một vài ruộng lúa, có Vận Thăng cung cấp guồng nước, bây giờ cũng rất tiện lợi.”

 

Đoàn người đã quyết định xong chuyện trong vài ba câu.

 

Người bên trong trại không ít, không thể nào mang toàn bộ linh mễ đi trồng trọt.

 

Trừ khi tích lũy lương thực đến số lượng nhất định hơn nữa linh mễ có sản lượng vượt quá tưởng tượng mới được.

 

Sau khi quyết định xong, cuối cùng thôn trưởng đánh nhịp.

 

“Đến khi đợt mạ này cắt xong, thì lập tức trồng trọt xuống đi, Vận Thăng nói những thứ linh mễ này chỉ cần sinh trưởng, rất khó bị hoàn cảnh ảnh hưởng.”

 

“Được!”

 

Kế hoạch trồng trọt linh mễ được quyết định như vậy.

 

Thôn trưởng bắt đầu nói chuyện khác.

 

“Thư Văn, đã tìm được thứ bảo ngươi đi tìm chưa?”

 

Vương Thư Văn đứng lên, nói: “Xin lỗi thôn trưởng, mặc dù có chút manh mối, nhưng mà cụ thể ở đâu thì còn không có tìm được, nhưng mà có thêm ghi chép trong sách của Nguyệt tiên sinh, chắc chắn trong núi có quặng sắt.”

 

Mặc dù nhờ Huyện lệnh của huyện Vĩnh Phong hỗ trợ thu gom quặng sắt, nhưng mà Vương Thăng vẫn muốn tìm được một quặng sắt.

 

 

Ban đầu không có hy vọng gì.

 

Nhưng mà có Nguyệt thì lại khác hẳn.

 

Quan Tinh thuật của Nguyệt cũng không hề đơn giản.

 

Ngoại trừ xem số mạnh thì Quan Tinh thuật, có tìm rồng xẻ núi cũng không có vấn đề gì.

 

Giống như là những người đại sư phong thủy kia, rất có tay nghề nhìn hoàn cảnh địa lý, kiếp trước Vương Thăng có một người trưởng bối rất biết xem phong thủy, người đó chỉ cần thấy được một ngọn núi thì có thể đoán ra kha khá về thế núi ở phụ cận, rất lợi hại.

 

Đáng tiếc lúc ấy Vương Thăng cũng không có đi theo học cho biết.

 

Nhưng mà có sự tồn tại của Nguyệt, thì cũng không phải vấn đề khó khăn.

 

Nguyệt rất nhanh đã tìm được một nơi có thể có quặng mỏ tồn tại, nhưng mà chỉ cho ra một khu vực, cụ thể ở nơi nào thì còn phải tự đi tìm.

 

Khi làm loại chuyện này thì bọn họ toàn có ý định chỉ điểm một chút, sẽ không thật sự nói cụ thể.

 

Sau khi Vương Thăng đem nói chuyện này cho thôn trưởng, thôn trưởng treo chuyện này lên nhiệm, cuối cùng Vương Thư Văn tiếp nhận nhiệm vụ, đã tìm hơn hai tháng.

 

Bây giờ còn chưa có tìm được, nhưng mà đã có một chút thành quả.

 

“Ừ, có manh mối thì tốt rồi, rất ít khi Vận Thăng kính nhờ chuyện gì, nhất định phải làm chuyện này cho tốt, hơn nữa nếu quả thật tìm được, thì cũng có chỗ tốt với thôn.”

 

“Yên tâm đi, thôn trưởng, ta sẽ cố gắng.” Dĩ nhiên Vương Thư Văn sẽ cố gắng, gần như trong khoảng thời gian này hắn toàn là dãi gió dầm sương, ở bên ngoài trong thời gian dài.

 

Trong nhà có tức phụ của mình cáng đáng nên hắn cũng yên tâm.

 

 

“Các ngươi còn có chuyện gì khác không?”

 

Mỗi lần bắt đầu bàn chuyện với võ giả, thôn trưởng cũng sẽ nói chuyện trước, sau đó để cho các võ giả nói chuyện.

 

 

0.90119 sec| 2432.133 kb