“Có lợi đối với việc tu luyện của võ giả sao?” Lý Văn Quang tuy không biết được trà hoa cúc có tác dụng gì, nhưng nghe thấy rằng sẽ giúp ích đối với võ giả, thì biết nhất định là không tầm thường.
Nhưng ông ta cũng không có từ chối, sự việc như này đã xảy ra rất nhiều lần rồi, Vương Thăng sẽ không để cho ông ta từ chối: “Thế thì ta nhận lấy vậy.”
“Ừm, nếu như tác dụng tốt thì có thể nói cho ta biết.” Hắn vẫn chưa kiểm tra được tác dụng của hoa cúc phá giới hạn đối với võ giả, tài nguyên mà hắn đưa vào trong thôn đều là Thập Toàn Đại Bổ hoàn.
Sau khi nói xong, Vương Thăng tạm biệt rồi rời đi, nhưng hắn cũng không có trở về nhà mà lại đi tìm đến thôn trưởng.
Vì hoa cúc có thể trồng được, nên việc đại diện cho các dược liệu khác cũng không phải vấn đề quá lớn.
Vậy nên có một số chuyện cũng có thể bắt đầu làm luôn được rồi.
Không lâu sau, hắn đã tìm được thôn trưởng Chu Chính Văn đang giám sát việc xây nhà.
Ngôi nhà này là được bắt đầu xây dựng từ sau khi thu hoạch lúa nước xong, xây dựng tại một khu đất trống lớn trong doanh trại, nhưng thậm chí cho đến hiện tại thì cũng mới hoàn thành xong có một nửa, bởi vì đây là trường học.
Lúa nước năm nay thu hoạch được rất thuận lợi, vẫn chưa phải đóng thuế, cho nên trong doanh trại đã không xảy ra khủng hoảng lương thực, cuối cùng mới có thể dành ra thời gian để xây dựng một ngôi trường phù hợp.
Thôn trưởng rất chú trọng đối với việc xây dựng trường học, nên không có việc gì thì sẽ đến đây trông coi.
Tất nhiên, thực ra cho dù không có người trông coi thì người trong doanh trại cũng sẽ xây dựng, dù gì thì đây là một trong những “tài sản chung” của doanh trại, con cháu sau này đến tuổi cũng sẽ kế thừa.
Vương Thăng chủ động chào hỏi trước.
“Thôn trưởng.”
“Vận Thăng, ngươi tìm ta là có chuyện gì sao?”
Vương Thăng gật đầu, trả lời: “Đúng rồi, một chuyện tốt.”
Đôi mắt già nua có hơi đục của thôn trưởng Chu Chính văn bỗng sáng lên, Vương Thăng nói đó là chuyện tốt, vậy thì chắc chắn là thế rồi.
“Đến bên kia nói chuyện đi.”
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, Vương Thăng cũng giải thích ngắn gọn sự việc.
“Thôn trưởng, ta có một ít hạt giống thảo dược, định để cho người trong doanh trại trồng trọt.”
“Là việc này sao? Chuyện nhỏ thôi, ngày mai ta sẽ thu xếp nhân công cho ngươi.” Loại chuyện chỉ là chuyện nhỏ nhặt, nhưng ông ta vẫn là có chút tò mò: “Những dược liệu đó của ngươi rất quan trọng đúng không?”
“Cũng có thể coi là vậy đi, thôn trưởng, chắc ngươi biết về Thập Toàn Đại Bổ hoàn chứ?”
“Tất nhiên là biết chứ, đó không phải là thứ mà Vận Thăng ngươi cho đám người Vĩnh Phong tu luyện sao?” Thôn trưởng sao có thể không biết, loại dược hoàn kia chính là nhân tố mấu chốt đã khiến cho võ giả có thể mau nhanh chóng xuất hiện trong doanh trại.
“Thứ mà ta cần từ doanh trại chính là hạt giống của nguyên liệu thô cần thiết cho Thập Toàn Đại Bổ hoàn.”
Đây chính là mục đích của Vương Thăng đến tìm thôn trưởng.
Hoa cúc có thể trồng được, thế thì nguyên liệu thô cho Thập Toàn Đại Bổ hoàn đương nhiên cũng không có vấn đề gì cả, hoàn toàn có thể Trồng trọt được.
“Nguyên liệu thô cho Thập Toàn Đại Bổ hoàn!?” Thôn trưởng Chu Chính Văn rất nhanh đã nhận ra được tầm quan trọng của chuyện này: “Việc này giao cho người trong thôn thực sự có được không?”
Vương Thăng gật đầu, trả lời: “Đương nhiên là có thể chứ, không những thế, mà nguyên liệu trồng trọt được toàn bộ đều đưa cho người dân trong doanh trại sử dụng, đồng thời ta sẽ đưa phương pháp chế tạo ra Thập Toàn Đại Bổ hoàn cho các ngươi.”
Phương pháp chế tạo Thập Toàn Đại Bổ hoàn thật ra không phải cái gì mà phải giữ bí mật cả, chỉ là một viên thuốc để bổ sung khí huyết.
Quan trọng nhất vẫn là nguyên liệu.
“Linh dược” được trồng thông qua phá giới hạn mới là thứ quan trọng nhất, không có những “linh dược” này thì cái được gọi là phương pháp chế tác sẽ chẳng có tác dụng gì cả.
Nhưng mà dược tính của dược liệu do những người bình thường trồng được sẽ khác biệt không ít, đối với hắn mà nói thì hoàn toàn kém hơn so với của mình.
Ngay từ đầu hắn đã làm thử nghiệm chính là để chuẩn bị cho chuyện này.
Trong thôn đã liên tục sử dụng Thập Toàn Đại Bổ hoàn do hắn cung cấp, hiện tại thì thấy không có gì, nhưng một thời gian dài thì sẽ xảy ra vấn đề.
Vì có thể trực tiếp trồng được, vậy thì hãy để người dân trong thôn tự túc.
Chính là đạo lý “cho người con cá không bằng chỉ người cách câu”.
“Cho bọn ta sử dụng sao?”
Thôn trưởng Chu Chính Văn hiểu rõ giá trị của sự việc này và tầm quan trọng đối với doanh trại.
“Như vậy thật sự được sao?”
Vương Thăng chưa đáp lại, lão tinh quái vẫn cứ lươn lẹo như vậy, sau đó trả lời: “Thôn trưởng ngươi không bằng lòng sao?”
Quả nhiên, hỏi xong câu này, mọi chuyện trở nên đơn giản hơn rất nhiều.
“Đương nhiên là bằng lòng rồi.” Chuyện như vậy hắn làm sao có thể từ chối được, hắn đâu phải là tên ngốc.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo