Hơn nữa chính hắn cũng có thực lực Tông Sư, còn là Tông Sư đã từng giao đấu với ác giao, cho nên cũng biết được đại khái thực lực dưới Tông Sư là trình độ nào, bởi vậy, hiện giờ việc phán đoán thực lực với hắn mà nói là không có vấn đề gì.
Tuy nhiên…
“G-rào…”
Đại Bạch biết Vương Thăng mạnh cỡ nào, tuy rằng hiện tại thực lực đã tiến bộ nhưng nó cũng không dám bành trướng, không muốn công kích cho lắm.
“Ta cũng sẽ không giải quyết ngươi, công kích tới đây, thử nghiệm thực lực của ngươi một chút.”
Vương Thăng lại cường điệu một lần nữa, Đại Bạch mới công kích.
Tuy nhiên giống như dự đoán của Đại Bạch, cho dù nó đã tiến hóa thì cũng không phải đối thủ của Vương Thăng.
Tuy rằng dưới hổ chưởng thì có thể tạo ra gió mạnh quất đến đau mặt, nhưng Vương Thăng tùy ý chặn một cái thì đã chặn được nó lại, hơn nữa còn đẩy ngược về.
“Tiếp tục, lần này bùng nổ tốc độ một chút thử xem.”
Đại Bạch không chút do dự, trực tiếp lùi ra xa hơn mười mét, tứ chi căng chặt, sau đó bùng nổ tốc độ của mình trong nháy mắt, vọt về phía Vương Thăng.
Tính toán đơn giản tốc độ của Đại Bạch một chút, trong lòng Vương Thăng cũng có đếm số nhất định, lại tiện tay đẩy Đại Bạch ra một lần nữa, rồi hắn mới hô dừng lại.
“Ngươi còn có chiêu khác không?”
“G-rào…”
Đại bạch lắc đầu.
“Hiểu rồi, vậy hiện giờ ngươi đại khái có thực lực võ giả cấp sáu, phương diện thực lực không chênh lệch võ giả cấp bảy mấy, thậm chí còn mạnh hơn không ít, nhưng nếu không có năng lực đặc thù thì xác suất lớn là không đánh lại được.”
Võ giả cấp bảy có thể sử dụng khí huyết chi lực, nếu Đại Bạch không có thủ đoạn đặc thù gì, thì thật sự đúng là khó đánh được võ giả cấp bảy.
Đối với võ giả mà nói, khí huyết chi lực là một biến chất.
“Đúng rồi, ta nhớ ngươi còn có một chiêu khiến kẻ địch phải kinh sợ đúng không? Tới thử một lần!”
Đại Bạch cũng không do dự, trực tiếp sử dụng thế mãnh hổ xuống núi của mình.
Giống như trước đó, một hư ảnh bạch hổ đánh về phía Vương Thăng, đương nhiên từ rất lâu trước kia đã không thể ảnh hưởng đến Vương Thăng, lúc này đương nhiên càng là chuyện không có khả năng.
Thậm chí bởi vì khí huyết chi lực dung hợp với “Thần”, nên tinh thần của hắn càng thêm kiên cố, lần này thậm chí còn không chút hoảng hốt, tuy nhiên hắn vẫn có thể đoạn được đại khái cường độ năng lực kinh sợ này của Đại Bạch hiện tại.
“Ta thu lại lời nói lúc trước, ngươi vẫn có khả năng đánh bại võ giả cấp bảy, chỉ cần có thể lợi dụng chiêu kinh sợ này.”
Chiêu kinh sợ của Đại Bạch cũng mạnh lên, nếu lợi dụng tốt, lại phối hợp với thể chất mạnh mẽ của nó, thì có thể bộc phát ra sức chiến đấu mạnh mẽ.
Thứ đồ công kích tinh thần này, chỉ cần không có biện pháp ứng phó, sẽ rất dễ dàng gặp tai họa.
“Coi như không tồi!”
Có thể tăng từ trình độ võ giả cấp ba, cấp bốn lên tới mức có thể đối phó với võ giả cấp bảy, còn trong thời gian chưa tới một năm, loại tiến bộ này mà để bên ngoài biết, cũng sẽ khiến một đống người khiếp sợ.
“G-rào…”
Tuy rằng trước mặt Vương Thăng vẫn là con gà cùi bắp, nhưng đối với loại tiến bộ này của mình, bản thân Đại Bạch vẫn rất vừa lòng.
“Vừa lòng thì đi ra ngoài một chuyến đi, đừng có không có việc gì làm lại nằm bò.”
Từ sau chuyện sói hoang lần trước, Đại Bạch thường xuyên đi ra ngoài tuần tra địa bàn, phòng ngừa lại có yêu thú lợi hại khác xông tới.
Lần trước không chỉ là tập kích thôn, Đại Bạch cảm thấy đó là khiêu khích mình.
Bởi vậy mới ba ngày đi ra ngoài tuần tra hai lần, phát ra uy nghiêm của mình.
Sau đó, Vương Thăng dứt khoát cứ cách một đoạn thời gian lại kêu nó đi ra ngoài một chuyến.
Hiện tại thực lực đã đột phá, càng cần đi ra ngoài, có thể khiến không ít dã thú kinh sợ, đặc biệt là những yêu thú, linh thú có thể so với võ giả đó, cảm quan của dã thú bình thường thì lại không nhạy bén đến thế.
Đại Bạch giật giật thân thể của mình, muốn đi ra ngoài, đúng lúc nó cũng muốn thử thân thủ của bản thân hiện tại trong núi rừng một lần, tuy nhiên ngay khi nó định rời đi, Vương Thăng đột nhiên gọi nó lại.
“Chờ một chút, ta và ngươi cùng đi đi!”
“G-rào…”
Đại Bạch cũng không nghĩ nhiều, mà chở Vương Thăng cùng nhau xuất phát.
…
Đại khái sau mấy canh giờ, sau khi Đại Bạch vui vẻ kết thúc, thì quay về nhà của mình.
Đồng thời trên tay còn cầm một ít cây giống.
Cây giống quả đào lông trong rừng, còn có mầm cây táo mà hắn tìm được ở trong thôn.
Sau khi về nhà, hắn tìm một nơi thích hợp Trồng trọt cây giống cây táo và đào lông, sau khi gieo, hắn lại nghĩ tới thứ khác mà mình muốn.
“Ta nhớ hình như chỗ thôn trưởng còn có một ít hạt giống lúa mì và đậu nành thì phải?”
Bọn họ bên này không thích hợp Trồng trọt lúa mì, cho nên rất ít người có hạt giống lúa mì, nhưng mà hắn vẫn nhớ rõ thôn trưởng còn có một ít, đậu nành nói là một loại cây nông nghiệp thường thấy ở Đại Chu, có thể lấy được nhẹ nhàng.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo