Hơn nữa đây mới chỉ là một câu trong số đó, Vương Thăng còn tìm thấy không ít nội dung có lẽ có liên quan đến lời này.
“Chẳng lẽ thật sự là số đã định, không có biện pháp thay đổi sao?”
Loại câu như này có rất nhiều, điểm chung là đều có “nơi đó” trong những nội dung kỹ càng, tỉ mỉ.
Tương tự thế, một câu cuối cùng chính là “là bọn họ đuổi ta đi, sao ta phải hoài niệm nơi đó”.
Sau khi viết xong những lời này, lão tú tài không còn viết câu cùng loại nữa, dường như cứ thế ngừng lại.
“Nơi đó” rốt cuộc là nơi nào, Vương Thăng cũng có một suy đoán đại khái, có khả năng rất lớn chính là triều đình Đại Chu, dù sao lão tú tài Chu Đồng Văn cũng tự xưng là “Tú tài”.
Đương nhiên, phán đoán này cũng không thể xác nhận trăm phần trăm, cũng chỉ là một loại khả năng suy đoán.
Tuy nhiên chuyện này cũng không có gì hay ho để nghiên cứu, cho dù là người trong triều đình, cũng đã rời đi mấy thập niên, hiện tại thậm chí người cũng đã chết, người chết như đèn tắt, không có gì hiếm lạ.
Sau những lời này lại là rất nhiều thứ “vô nghĩa”.
Lúc này, dường như lão tú tài cũng bắt đầu dạy học, nội dung trong tuỳ bút biến thành uống trà, dạy học linh tinh.
Cuối cùng chính là nghiên cứu một chút tư tưởng triết học, dù sao Vương Thăng nhìn cũng đau đầu.
Nhưng có một câu hắn rất để ý.
“Đều là khuyết thiếu!”
Những lời này xuất hiện lặp lại rất nhiều lần phía sau, từ trong những con chữ đó, Vương Thăng có thể thấy được sự bất đắc dĩ của lão tú tài.
“Nếu đây là một vấn đề, thì có thể hiểu được sự bất đắc dĩ của Chu tiên sinh, bởi vì không thể giải quyết, nhưng mà những lời này có nghĩa gì?”
Đều là khuyết thiếu.
Ý trên mặt chữ, chính là có thứ gì đó không hoàn chỉnh.
Nhưng những lời này, tuy rằng xuất hiện rất nhiều lần, nhưng lại không có lần nào có chủ ngữ, chỉ có thể dựa vào suy đoán.
Nhưng có thể đoán như thế nào?
Nội dung có tác dụng trong tùy bút cũng không quá nhiều, cho nên Vương Thăng không mất bao nhiêu thời gian đã xem xong rồi, cho dù xem hết cũng không tìm ra cái gì khuyết thiếu.
Hắn quả thật có thêm nhiều hiểu biết hơn với người thầy thần kỳ này của mình, nhưng mà xem xong những tùy bút này, hắn lại có thêm một loại nghi vấn.
Đặc biệt là câu “Đều là khuyết thiếu” kia.
Nghi vấn trong lòng Vương Thăng không biến mất, mẹ nó chỉ là thay đổi! Thay đổi thành một nghi vấn lớn hơn nữa.
Nhưng mà hắn không quá tò mò với nghi vấn này giống lúc trước, ban đầu thật ra hắn muốn biết người thầy này của mình rốt cuộc là kỳ nhân phương nào.
Tuy chưa giải quyết hoàn toàn, nhưng cũng có một suy đoán đáng tin cậy.
Còn nghi vấn mới, chỉ có thể nói là tùy duyên, có lẽ sau này dưới cơ duyên trùng hợp nào đó sẽ biết thì sao?
Đương nhiên, còn có một lý do rất quan trọng.
Hắn cảm thấy lão tú tài đang nói đến một chuyện rất quan trọng, hắn cảm thấy mình không thể tham dự vào được, hoặc là nói tạm thời không có thực lực để tham dự.
Đây là một loại trực giác.
Nhưng cùng với việc thực lực mạnh lên thì loại trực giác này cũng không phải không đáng tin, mà ngược lại rất có khả năng là sự thật.
Hắn vẫn nên tăng thực lực trước đi rồi nói.
Tuy nhiên có chuyện khiến Vương Thăng không ngờ là, vài ngày sau, thực lực của hắn không có tiến bộ gì, nhưng thực lực của Đại Bạch lại tăng lên.
Mấy ngày gần đây, Đại Bạch hầu như đều nằm ngủ.
Vương Thăng biết không phải do Đại Bạch ngày càng lười, mà thực tế là nó đang “Tiến hóa”.
Trong phân chia của nhân loại, Đại Bạch thuộc về linh thú.
Linh thú tiến bộ đều không nhanh bằng yêu thú, bởi vì chúng nó giống như võ giả, cần lượng lớn tài nguyên chồng chất, hoặc là trưởng thành từng chút một theo thời gian, cần tiến lên tuần tự, mà không phải tiến bộ nhanh chóng.
Trong thời gian đi theo hắn, Đại Bạch ăn nhiều Thập Toàn Đại Bổ hoàn như vậy, còn ăn không ít thịt ác giao, nhưng trên thực tế, tiến bộ cũng không quá rõ ràng,
Khi Vương Thăng vừa mới gặp nó, nó cũng là linh thú có thể so với võ giả cấp ba, cấp bốn, nhưng hiện giờ dường như vẫn là thế này, thi thể một ác giao cũng không kéo nổi.
Đương nhiên, tài nguyên ăn vào cũng sẽ không biến mất đi, mà bị nó tích trữ toàn bộ, mãi đến gần đây, Đại Bạch cảm thấy đã đủ năng lượng, cho nên mới dùng những năng lượng này, bắt đầu tăng thực lực của mình lên, cũng để bản thân “Tiến hóa”.
Vương Thăng cũng chưa từng thấy linh thú “Tiến hóa”, vốn dĩ cho rằng sẽ có động tĩnh gì rất lớn, nhưng trên thực tế, sự “Tiến hóa” của Đại Bạch phần nhiều âm thầm ẩn bên trong, bình đạm lặng lẽ.
Lúc “Tiến hóa”, cực kỳ an tĩnh, bên ngoài không xảy ra cái gì.
Xem tổng thể thì sau khi Đại Bạch ngủ một giấc đã hoàn toàn tăng thực lực.
Sau khi tỉnh lại, nó lập tức gầm rú một tiếng, cực kỳ khí thế.
“G-rào…”
Sơn Quân ta lại về rồi!
“Đừng quay về, tới công kích ta, ta thử xem thực lực của ngươi.”
Lần trước khi đi ra ngoài giải quyết ác giao, lúc ở cạnh đám người Mạc Dương, cũng đã luận bàn đơn giản một chút, đại khái có thể phán đoán được thực lực của võ giả dưới cấp bảy.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo