“Hiện giờ có phải cảm thấy rất có tinh lực hay không?”

 

“Phải!”

 

“Vậy hoạt động đi, để thân thể của mình thích ứng với loại cảm giác này.”

 

Mười hai đứa bé, tất cả đều bị thúc giục rèn luyện.

 

Tuy dịch tôi thể không cần tiêu hóa, nhưng cũng cần thích ứng với thay đổi của thân thể, nếu không có thể sẽ tạo thành chuyện phiền toái.

 

Nhìn những đứa bé rời đi này, Tương tú tài hơi hâm mộ, sau đó nhìn về phía thôn trưởng, hỏi: “Thôn trưởng, ta còn cần tiếp tục dạy không?”

 

Đối với phần lớn người của thế giới này mà nói, trở thành võ giả quan trọng hơn bất cứ thứ gì.

 

Đám trẻ này đã có tiềm lực này, theo hắn ta thấy, tiếp theo hẳn nên tiếp tục rèn luyện, trở thành võ giả mới đúng.

 

“Vì sao không dạy? Thành lập trường học thôn không phải chỉ để dạy một chút, Tương tú tài, ngươi cũng không thể bỏ gánh.”

 

“Nhưng trở thành võ giả có phải còn quan trọng hơn hay không?”

 

Thôn trưởng không để bụng, nói: “Không phải ngày nào chúng nó cũng huấn luyện sao, hơn nữa đều còn nhỏ, những huấn luyện đó đã hoàn toàn đủ rồi, hơn nữa Đồng Văn đã từng nói, chỉ có lực lượng mà không có lòng khống chế thì sẽ tạo thành tai nạn.

 

 

Huống chi đây chỉ là mấy đứa bé, khống chế lực lượng quá sớm, nếu lực tự khống chế mạnh còn tốt, nhưng lực tự khống chế mà không mạnh thì cũng không phải chuyện tốt gì.”

 

Thôn trưởng Chu Chính Văn vẫn luôn cực kỳ tỉnh táo.

 

Vương Thăng nghe thấy lời này, càng ngày càng tò mò về lão tú tài, cũng chính là tiên sinh của mình trước đây.

 

Trong trí nhớ của hắn cũng có ký ức về lão tú tài, nhưng phần lớn đều là ký ức dạy học, nhiều hơn thì không có.

 

Nhưng mà hắn biết rõ, tuy lão tú tài xưng là tú tài, nhưng học thức, nhận thức, tầm mắt, hoàn toàn không giống thứ mà một “Tú tài” nên có.

 

“Thôn trưởng, Chu tiên sinh thật sự là một tú tài sao?”

 

Lão tú tài Chu Đồng Văn, cũng là thầy của Vương Thăng trước đây.

 

“Đồng Văn sao? Thật ra ta cũng không quá rõ, Đồng Văn trước đây cũng là người thôn Thanh Sơn, còn là họ hàng xa của ta, nhưng sau này đã mất tích rất nhiều năm.

 

Chờ đến khi quay về thôn Thanh Sơn lần nữa thì đã ba mươi tuổi, hắn nói mình thi cử thất bại rất nhiều lần, mới dự tính quay về thôn Thanh Sơn dạy người khác, còn những chuyện khác, lúc ấy ta thấy dáng vẻ hắn rất mất mát nên cũng không có hỏi nhiều.

 

Đương nhiên bản thân Chu Chính Văn cũng hoài nghi, tuy nhiên lúc ấy nghiệm chứng thân phận không có bất cứ sai sót gì, hơn nữa lão tú tài không muốn nói, ông ấy cũng không hỏi nhiều nữa.

 

Vương Thăng không ngờ sẽ là một đáp án như vậy.

 

“Thôn trưởng, Chu tiên sinh có để lại tuỳ bút linh tinh gì không? Ta muốn nhìn một chút!”

 

“Đồng Văn đã đưa toàn bộ sách cho thôn, nhưng chỗ ta vẫn còn mấy quyển, nếu ngươi muốn xem thì lát ta đưa cho ngươi.”

 

 

“Được, đa tạ thôn trưởng.”

 

“Không có gì, trước khi Đồng Văn ra đi còn nói nếu có ai muốn những cuốn tùy bút này thì cứ trực tiếp đưa là được, không phải thứ gì quan trọng, ngươi cảm thấy hứng thú thì hiện tại đến chỗ ta cầm đi luôn đi!”

 

Ở đây cũng không còn chuyện của bọn họ, vì thế Vương Thăng đi đến nhà thôn trưởng, lấy những quyển sách đó.

 

Thứ như sách này, khi di chuyển, thôn trưởng rất coi trọng, tìm riêng võ giả tới vận chuyển.

 

Không lâu sau, Vương Thăng đã cầm được ba bốn quyển sách cũ.

 

“Đây đều là tùy bút mà Đồng Văn để lại, ta cũng đã xem qua, tuy đã quên không ít, nhưng nội dung bên trong hình như không có gì đặc thù.”

 

Nếu có nội dung gì quan trọng, thôn trưởng cảm thấy mình cũng sẽ không quên.

 

“Không có gì, ta cũng chỉ tùy tiện nhìn xem, vậy ta đi trước nhé thôn trưởng, ta xem xong sẽ trả sách lại.”

 

“Không cần vội, chỉ cần không đánh mất là được, chậm rãi xem.”

 

Sau khi lấy được tuỳ bút, Vương Thăng về nhà, lật ra xem…

 

Tùy bút của lão tú tài Chu Đồng Văn, tuy nói là tuỳ bút, nhưng chữ viết bên trong thật sự rất tinh tế, khiến người nhìn thấy rất thoải mái.

 

Tuy nhiên chỉ có thể nói không hổ là tuỳ bút, nội dung giống như nhật ký vậy, hắn lật xem đơn giản một chút, có thể nói là phần lớn nội dung đều không có ý nghĩa gì quá lớn, đại khái chính là…

 

“Hôm nay không có việc gì, uống trà!”

 

“Uống trà!”

 

 

“Không được, sao ngươi có thể sa đọa như vậy, ngày mai nhất định phải nỗ lực lên.”

 

“Uống trà!”

 

Đơn giản mà nói thì là phần lớn chính là nội dung vô nghĩa lặp đi lặp lại, còn có một số ít là chuyện thú vị trong thôn, hơn nữa thời gian cũng không liền mạch, hẳn là nhớ tới mới ghi một chút, không phải ngày nào cũng viết.

 

Ngoại trừ cái này, còn có một số sổ ghi chép, giống với tùy bút, nhớ rất kỹ, không dụng tâm, nhưng Vương Thăng có thể nhìn ra Chu Đồng Văn rất có tiền.

 

Đương nhiên, còn có một số thứ thoạt nhìn rất khó hiểu nhưng lại cảm thấy ẩn chứa tin tức vô cùng quan trọng.

 

Ví dụ như:

 

“Đã rời khỏi nơi đó lâu như vậy, kết quả thỉnh thoảng vẫn mơ thấy, quả nhiên có chút không cam lòng sao?” Câu này như đang tự hỏi chính mình.

 

 

0.11111 sec| 2420.984 kb