Thôn trưởng không làm phiền, trực tiếp kêu người đổ thêm một ít dịch tôi thể và nước ấm vào.
Tốc độ hấp thu vẫn như cũ.
Tuy Vương Thăng không có khái niệm về phương diện này, nhưng cũng biết rõ, chỉ sợ tư chất của Lưu Kiến An này không đơn giản.
Những đứa bé khác cũng có nhanh có chậm, nhưng không có ai có thể so được với tốc độ của Lưu Kiến An.
Thời gian chậm rãi trôi đi, ngoại trừ Lưu Kiến An, tiếp theo lại có một người đổ thêm dịch tôi thể và nước ấm mới đun vào.
Đứa bé đó tên Vương Linh Vi, là một bé gái sáu tuổi.
Tư chất cũng coi như không tồi.
Mãi đến nửa tiếng sau, mọi người mới ngừng hấp thu.
Cuối cùng, Lưu Kiến An đổ ba lần dịch tôi thể, tuy nhiên đại khái chỉ hấp thu được một nửa dịch tôi thể của lần thứ ba, còn Vương Linh Vi thì hấp thu hết lần thứ hai.
Còn có một đứa bé tên Chu Điền, hấp thu được khoảng một nửa dịch tôi thể lần hai.
Từ đó có thể nhìn ra, thiên phú của ba đứa bé này hẳn là cao nhất. “Có hơi kinh người, vậy mà lại có tới ba đứa trẻ hấp thu dịch tôi thể đến lần thứ hai…”
Chương Trạch đứng bên lầm bầm lầu bầu.
Trước đó ông ta cho rằng dù là dịch tôi thể bản kém thì cũng không có ai có thể hấp thu đến lần thứ hai, thậm chí chỉ có thể hấp thu được bảy, tám phần của lần đầu.
Trại này không chỉ có võ giả cấp Tông Sư, mà tư chất của đời sau cũng không tồi.
Tuy nhiên nhìn tổng thể thôn lại vẫn giống một cái thôn bình thường.
Đúng là có chút thần kỳ.
Thật ra bản thân Vương Thăng cũng hơi kinh ngạc, hắn có thể nhìn ra tư chất của những đứa bé này không quá kém.
Nhưng chuyện này rất phi lý!
Thôn Thanh Sơn rõ ràng chỉ là một cái thôn bình thường, kết quả tư chất của đám trẻ con này đều cùng một màu đã không tồi, thậm chí còn có hai đứa bé có tư chất rất tốt.
Lưu Kiến AN từ bên ngoài tới có thể không tính đến, nhưng những người khác thì sao?
“Trùng hợp sao?”
Vương Thăng hơi không rõ.
Đương nhiên, dù hắn có hiểu hay không, những đứa bé này có tư chất tốt đều là chuyện rất tốt đối với trại.
Nhìn thôn trưởng cười tươi là có thể hiểu được.
Vương Thăng thì đi tới trước mặt Lưu Kiến An.
Lưu Kiến An tự đương nhiên cũng biết Vương Thăng, rất cung kính.
“Vương đại ca!”
“Ta kiểm tra thân thể ngươi một chút.”
“Được!”
Vương Thăng cầm một cánh tay của cậu bé, sau đó điều động khí huyết chi lực của mình du tẩu trong thân thể Lưu Kiến An.
Lưu Kiến An chỉ cảm thấy một luồng lực lượng khủng bố đi tới trên người mình, không có ác ý, nhưng thân thể mình lại sợ hãi theo bản năng.
Tuy nhiên Vương Thăng cũng nhanh chóng thu hồi khí huyết chi lực của mình.
Hắn chủ yếu muốn xem hiệu quả của dịch tôi thể.
Hắn không rõ lắm thể chất của Lưu Kiến An lúc trước, nhưng hiện tại lại rất cường tráng, hơn nữa khí huyết của thân thể cực kỳ sinh động, nếu có công pháp, nói không chừng sẽ nhanh chóng có thể trở thành võ giả chân chính.
Tuy nhiên loại sinh động này cũng nhanh chóng bình tĩnh lại, lắng đọng xuống.
Dường như là yên tĩnh xuống, trở thành nội tình, chờ đến lúc cần dùng tới mới có thể bùng nổ.
“Đây là đặt nền móng sao?”
Nếu là vậy, thật ra tất cả mọi người đều có thể lợi dụng phương pháp này.
Đương nhiên, tiền đề là đủ tài nguyên.
Chương Trạch kiến nghị cho trẻ nhỏ sử dụng, phỏng chừng là suy xét số lượng máu sói hoang có thể so với võ giả lúc trước cũng không đủ, cho nên chỉ có thể cho một bộ phận người sử dụng.
Sau khi kiểm tra xong, Vương Thăng nhìn về phía thôn trưởng, nói:
“Thôn trưởng, dịch tôi thể làm từ máu của ác giao có thể pha loãng cho người thích hợp trong thôn dùng, cũng có thể tăng tỷ lệ trở thành võ giả, đương nhiên, dịch tôi thể cũng có thể dùng để tăng thực lực hiện tại của võ giả, cuối cùng xử lý như thế nào vẫn do chính ngươi quyết định.”
Hắn đã dùng không ít máu của ác giao, nhưng trong trại vẫn còn dư lại không ít.
Sau lần thí nghiệm này, phương hướng có thể lợi dụng rất nhiều, tuy nhiên số máu đó không còn tác dụng gì với hắn, cho nên dứt khoát để thôn trưởng quyết định.
Thôn trưởng cũng tự hỏi.
Nên sử dụng dịch tôi thể thế nào đây?
Ông ấy cũng không suy xét bao lâu đã đưa ra quyết định.
“Vẫn nên tỉnh táo một chút!”
Vương Thăng ở bên cạnh nghe thấy thôn trưởng nói, đại khái cũng đã biết lựa chọn.
Xem ra thôn trưởng đưa ra quyết định lý trí nhất, cũng là tốt nhất, dùng những tài nguyên đó tăng thực lực cho võ giả trong thôn và bồi dưỡng đời sau.
Tuy sử dụng rộng rãi có thể khiến trong thôn nhiều thêm không ít võ giả, nhưng đây là một loại lựa chọn lãng phí tài nguyên.
Giống như cho trẻ con hấp thu dịch tôi thể lần này, thôn trưởng càng nhìn rõ được chênh lệch tư chất, có một số người trở thành võ giả, chưa chắc có thể mạnh đến đâu.
Ông ấy nói rất nhiều chuyện với Từ Khúc, Chương Trạch, biết có nhiều người cả đời chỉ có thể dừng chân ở võ giả cấp một, bước vào cấp hai cũng khó khăn, cho nên vẫn phải quyết định thận trọng.
Tất cả mọi người hoàn thành tôi thể, đám trẻ đều mặc quần áo xong đứng trước mặt Chương Trạch.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo