Chương 434. Tiểu chiến sĩ 1 tuổi

 

Niềm vui, sự tức giận, đó là những khả năng con người sinh ra đã có, chưa từng có ai nhận điều này là niềm tự hào của con người. Nhưng bây giờ cây hương xuân này lại muốn trở thành con người vì điều này, như thể nó là một thứ gì đó rất quý giá vậy, vì điều này mà nó đã giết hàng chục hàng trăm con người, không thể không nói đây chính là bi ai.

 

Nhưng để trở thành một con người có thực sự dễ dàng như vậy? Nhất là khi một cái cây muốn trở thành con người, chuyện như thế này chỉ có thể xảy ra trong truyện cổ tích.

 

“Không làm được! Cây là cây, người là người. Các loài khác nhau, sao có thể chuyển hóa lẫn nhau được?” Thượng Ất lắc đầu, trong lòng kiên định nói ra câu trả lời.

 

“Nhưng ở dưới lòng đất, anh đã tìm được một mảnh kim loại có thể biến hình. Vì sao con người các anh có thể trở thành động vật khác còn tôi lại không thể trở thành một con người?”

 

 

Như đã biết trước được Thượng Ất sẽ nói như vậy, cây hương xuân to lớn vội vàng đưa ra lời giải thích khiến Thượng Ất cứng họng.

 

Đúng vậy, vì có những mảnh kim loại biến hình của tộc Si Vưu mà con người có thể trở thành động vật, vậy tại sao một cái cây lại không thể biến thành một con người?

 

“Cái này… nếu mi cảm thấy được, ta có một vài mảnh kim loại ở đây. Mi có thể thử xem mình có thể trở thành người không.” Thượng Ất nói rồi lấy ra từ trong người mình một vài mảnh kim loại và ném nó cho cây hương xuân, nhưng lại phát hiện cây hương xuân lại thờ ơ với nó.

 

“Không có tác dụng đâu, tôi đã tìm thấy rất nhiều mảnh kim loại như thế này khi tôi ở dưới lòng đất…” Cây hương xuân to lớn nói, cành cây nhẹ nhàng đung đưa, bảy tám bông hoa từ trên trời rơi xuống, sau đó đổ ra mấy trăm mảnh kim loại biến hình của tộc Si Vưu tạo thành một thác nước trước mặt Thượng Ất.

 

“Dường như những mảnh kim loại này chỉ có tác dụng đối với con người các anh, mà không có tác dụng với tôi. Nhưng mảnh kim loại của người phụ nữ đang đi cùng anh rất đặc biệt, có lẽ nó sẽ có thể giúp tôi biến thành một con người… nhưng tiếc là người phụ nữ đó đã chạy sâu xuống lòng đất, rễ của tôi không thể vươn xa tới thế.

 

“Ồ, tôi hiểu rồi.”

 

Nghe lời giải thích của cây hương xuân, cuối cùng Thượng Ất cũng hiểu tại sao bọn họ lại bị rễ cây truy đuổi đến cùng dưới lòng đất. Hóa ra là cây hương xuân này muốn chiếm lấy vật tổ chiến thần của Si Thù để cố gắng trở thành một con người. Nhưng Si Thù rất cảnh giác, và đã trốn vào sâu bên trong trước khi cây hương xuân bắt được cô.

 

“Thực tế, tôi cũng biết, ngay cả khi tôi có tìm được người phụ nữ đó thì tôi cũng có thể không thể trở thành một con người. Tôi đã tìm kiếm rất nhiều bộ não của con người và thấy rằng hiệu quả chiến đấu của con người các anh không có gì đáng nói cả, nhưng sự phức tạp của bộ não đã vượt xa sự hiểu biết của tôi…” Giống như có chút xúc động, giọng nói của cây hương xuân hơi trầm tĩnh. Nhưng ngay sau đó một giọng nói lạnh lùng vang lên từ

 

 

cây hương xuân khiến Thượng Ất và những người khác rùng mình: “Vì vậy, tôi quyết định rằng ngay bây giờ tôi sẽ đến thành phố của con người. Ở đó có nhiều bộ não của con người có thể nâng tầm hiểu biết của tôi về cuộc sống của con người lên một tầm cao mới. Ngay bây giờ, hãy đưa tôi đến thành phố của con người gần nơi này nhất, đừng có ép tôi phải hấp thụ bộ não của anh bây giờ.”

 

“Không được…” Thượng Ất chậm rãi lắc đầu, cây đao được đặt ngang trước ngực anh đang phản chiếu ra ánh sáng lạnh, giọng điệu kiên định nói: “Chuyện bán đứng đồng loại, Thượng Ất ta sẽ không làm, hơn nữa ta muốn nhắc nhở mi, đừng coi thường con người. Theo như ta biết, có ít nhất ba con người ở bên ngoài khu rừng rậm này có thể giết chết mi một cách dễ dàng. Nếu như mi sẵn sàng ra ngoài để bị giết chết thì tùy ý!”

 

“Ba con người mạnh mẽ?” Cây hương xuân khẽ run lên, có vô số khuôn mặt người tới gần Thượng Ất, dường như là đang quan sát vẻ mặt của Thượng Ất. Sau một lúc, cây hương xuân to lớn rụt cành lại và nói một cách bình tĩnh: “Thể chất của anh nói cho tôi biết rằng anh không nói dối, đúng là tôi cần kiên nhẫn thêm một chút nữa. Nhưng mà không sao, có rất nhiều sinh vật mạnh mẽ ở trong khu rừng này, tôi có thể hút năng lượng của chúng để củng cố thân thể của tôi. Sớm muộn gì, tôi cũng sẽ phá hủy tất cả các thành phố của loài người các anh! Hãy rời khỏi đây trước khi tôi thay đổi ý định!”

 

Ba tháng sau, ở ven hồ Tổ Ưng, một nhóm thanh niên đang khỏa thân, chăm chỉ luyện tập với một nhóm người lớn khỏe mạnh. Những khúc cây to lớn được dựng lên trước mặt họ như kẻ thù trong tưởng tượng, những vết lõm sâu trên mặt gỗ cho thấy những thanh niên và những người đàn ông cường tráng này có sức mạnh cực lớn và nắm đấm của họ có một không hai.

 

Có điều, các thành viên trong căn cứ đang vây lại một chỗ, lúc này, ánh mắt của họ đều bị một bóng dáng bé nhỏ thu hút. Dáng người này chỉ cao chưa tới một mét, tay chân nhỏ nhắn, bề ngoài mảnh mai, đây chỉ là một đứa bé mới tập đi.

 

Nhưng đứa trẻ này lúc này lại đang đứng trên bãi cỏ mềm đấm đá một cái ụ làm bằng rơm. Điều đáng ngạc nhiên là nắm tay của đứa trẻ đi đến đâu cũng

 

 

có thể nhìn thấy rõ vết lõm trên ụ rơm, đây rõ ràng là lực đánh không hề mỏng manh như trong tưởng tượng mà chỉ đơn giản là gây sốc.

 

Tuyệt vời, tiểu ca của tôi, mới hơn một tuổi mà đã có thể ra tay mạnh mẽ như vậy. Có điều, tốc độ của cú đấm này vẫn còn hơi chậm. Nếu cú đấm này được tôi đánh ra, nó chắc chắn sẽ là cho đối thủ thịt nát xương tan, không còn gây họa được nữa…”

 

Trong đám đông, người đàn ông béo đang say sưa ôm lấy cái bụng nặng trĩu của mình với vẻ mặt “thành khẩn”, tiếng la ó khinh thường từ bên cạnh vang lên như thể mọi người ghê tởm trước sự vô liêm sỉ của anh ta, mọi người nhao nhao nói: “Tôi nói này tên mập, anh có thể đáng tin hơn chút được không, dù sao thì cũng là một người 20 tuổi rồi, anh còn không thấy ngại mà đi so với Thượng Nhạc Nhạc, người ta mới có hơn một tuổi, đến cái số đầu của anh cậu ấy còn không bằng.”

 

 

0.11432 sec| 2413.289 kb