Chương 288. Đến!! Đến đánh ta đi!!
"Em gái nó, vì sao nhìn thấy cảnh này y lại muốn khóc?"
Thượng Ất nhắm chặt hai mắt, trong hốc mắt một cảm giác chua xót lăn qua lăn lại, cảnh tượng hình người trong trận pháp cuối cùng đâm vào phi thuyền giống như sao băng, càng lâu càng quấn chặt trong lòng Thượng Ất, khiến cho cảm xuc trong lòng y cực kỳ phức tạp.
"Anh ta có phải là chủ nhân thực sự của thanh kim loại của thiên giới không? Tại sao phi thuyền lại phá hủy anh ta và hành tinh dưới chân anh ta? Và cái nhìn thoáng qua cuối cùng về sinh vật hình người bọc thép... Chờ đã, hình như y nhớ lần cuối cùng anh ta nhìn qua, Dường như có thứ gì đó đã tan thành hoa văn ở giữa chiếc que vàng trên ngực đó! "
Thượng Ất đột ngột mở mắt ra, liền nhìn thấy ba bóng đen lao về phía mình, hắn vô thức ôm lấy tâm thanh kim loại ấn mạnh, trong tích tắc liền nghe thấy thanh kim loại phát ra tiếng “xì xì” như hơi nước thoát ra khi bị đun sôi. Ngay lập tức một thứ gì đó màu đỏ dọc theo hoa văn của thân cây gậy chảy vào vết thương trên ngực của hắn!
"Mẹ nó! Đau quá!"
Một cơn đau dữ dội chưa từng trải qua quét qua cơ thể, Thượng Ất đau đớn run lên, tay cũng vô thức vung cây gậy kim loại!
"Tao cho mày lau này, mày cũng đủ độc ác đấy!"
Binh binh bốp bốp…
Trong một tràng tiếng binh bốp, Vũ Văn Tinh, Vân Lãng và con vượn khổng lồ nhảy qua đều bị cây gậy của Thượng Ất quét sạch. Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người xung quanh đều kinh ngạc đến mức rơi cằm tại chỗ, phải biết rằng sức mạnh của ba người này cộng lại gần như có thể sánh ngang với tất cả mọi người ở đây.
Đặc biệt là cú vồ cuối cùng của con vượn khổng lồ, thân hình khổng lồ của nó ít nhất phải khoảng một nghìn cân. Nhưng mà nó lại bị Thượng Ất ung dung đánh bay ra ngoài, điều này có nghĩa là Thượng Ất chỉ tùy ý vung tay mà sức lực cũng tới vài nghìn cân.
Điều này có thể sao? Làm sao một người có dị năng sở trường về tốc độ lại có thể sở hữu một lực lượng mạnh mẽ như vậy?
Đôi mắt của những người thông minh bắt đầu sáng lên, bọn họ đều đã đoán được chân tướng của chuyện này. Nguyên nhân đánh bay ba người Vũ Văn Tinh không nằm ở Thượng Ất mà nằm ở cây gậy dài trong tay hắn. Cây gậy dài này quả là thần khí, phải nắm lấy!
Đau đớn quỳ trên mặt đất, Thượng Ất một tay che ngực, tay kia cầm cây gậy dài. Lúc này đau đớn càng thêm kịch liệt, dung dịch màu đỏ vừa mới vào trong cơ thể hắn dường như là một giọt máu, Thượng Ất cảm giác như
giọt máu này có liên quan rất lớn với sinh vật cơ giáp hình người trong ảo cảnh.
"Chẳng lẽ y đã hấp thụ máu của sinh vật hình người trong ảo cảnh kia? Nhưng theo tiểu thuyết, loại hình phiêu lưu này thường đau đớn trong một thời gian, và sau đó nhân vật chính sẽ nhận được lợi ích lớn. Mẹ nó, sao cơ thể của y càng ngày càng đau, cứ như có thứ gì đó đang ăn vào máu thịt của y vậy? "
Thượng Ất muốn vùng vẫy đứng dậy, nhưng đột nhiên Thượng Ất sững sờ. Không biết bắt đầu từ khi nào, da trên ngực của hắn bắt đầu trở nên thô ráp cứng rắn, bắt đầu xuất hiện một số lớn chỗ phồng, chỉ sau vài hơi thở, ngực và lưng của Thượng Ất đã trở nên gớm ghiếc như da cá sấu.
"Không! Cơ thể y đang thoái hóa nhanh chóng. Chính giọt máu kia đã khiến y bị thoái hóa gen, đồng thời những gen ẩn trong cơ thể y bắt đầu xuất hiện. Cứ thế này, trong vòng nửa giờ nữa, y sẽ hoàn toàn trở thành một thân thể thoái hóa!"
Vẻ mặt Thượng Ất rầu rĩ, hắn không ngờ việc đánh cắp Thiên Nhãn lại mang đến kết cục xấu như vậy. Giọt máu được giấu trong khuôn mẫu cây gậy dài đó đã đánh tan hoàn toàn gen ổn định của con người trong cơ thể Thượng Ất, ngay cả gen amip mạnh mẽ cũng không thể ngăn nó hoành hành khắp nơi.
"Có thể giọt máu này không phải là chuẩn bị cho y, mà là y cướp đi của con vượn khổng lồ..."
Thượng Ất bất lực nhìn con vượn khổng lồ, trong đầu lại xuất hiện cái nhìn của sinh vật hình người bọc giáp. Trên thực tế, mọi thứ dường như đã được an bài ở thế giới ngầm, tinh khí và huyết dịch hống hách như vậy hẳn con người không thể chịu đựng được, chỉ có thân thể cường tráng và bản chất động vật của loài vượn khổng lồ mới có thể kiểm soát được giọt máu này. Nhưng mà hết lần này tới lần khác y lại tự cho rằng mình thông minh đi cướp lấy cây gậy dài có hoa văn này trước một bước... Thật sự là tự mình tìm đường chết mà!
"Thằng nhóc, mày dám đánh tao sao? Mày tưởng là lấy được một cái cây gậy nát thì tao không làm gì được mày? Nếu hôm nay Vân Lãng tao không đánh mày thành tàn phế thì tao sẽ mang họ của mày!"
Liên tiếp gặp nạn, như băng gặp mưa lạnh.
Ngay khi Thượng Ất không thể làm gì, chiến sĩ nguyên tố Vân Lãng lại điên cuồng lao lên. Khi hắn đến gần hơn, Thượng Ất phát hiện ra một vết bầm tím thật dài trên gương mặt vốn dĩ đẹp trai của Vân Lãng, vết sẹo này gần như chéo nghiêng cả khuôn mặt.
Thấy vậy, Thượng Ất không khỏi phì cười, xem ra vận may của thiếu niên này cũng chẳng ra sao, chỉ là tùy tiện quẹt gậy, người kia đã suýt chút nữa bị hủy dung rồi, còn kém hơn so với y.
Có điều cười thì cười, giờ phút này Thượng Ất thật sự không phải là đối thủ của Vân Lãng. Đau đớn toàn thân cộng với sự thoái hóa nhanh chóng của gen đã khiến Thượng Ất hoàn toàn không thể chống đỡ.
Kết quả là, trước khi tiến sĩ L kịp ngăn cản, nắm đấm mang theo lửa nóng hừng hực của Vân Lãng đã đập mạnh vào ngực Thượng Ất.
“Úi… Chà, sao y lại cảm thấy sảng khoái vậy nhỉ?” Bị một quyền đánh bay, Thượng Ất kêu đau theo bản năng, nhưng không ngờ bị Vân Lãng đánh vào trước ngực lại không những không đau mà còn cảm thấy sảng khoái.
"Tiếp đi! Đừng dừng lại!" Thượng Ất vô thức gọi Vân Lãng tiếp tục, mày kiếm của Vân Lãng xếch ngược lên, khóe miệng giật giật, "Còn giả bộ? Được rồi, tao thành toàn cho mày. Hôm nay ông đây không nướng chín mày thì không xong!"
"Oành!"
"Bùm!"
"Ùng!"
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo