Chương 289. Đôi cánh ác ma

 

Giống như là một cây cọc gỗ, Thượng Ất bị một đấm kết hợp với lửa của Vân Lãng đánh cho bầm dập, mặt mũi sưng xanh, toàn thân đen kịt. Nhưng điều kỳ lạ là nguyên tố lửa của Vân Lãng càng rực rỡ thì cơ thể của Thượng Ất càng hồi phục nhanh chóng. Cuối cùng, ngoại trừ một chỗ bằng bàn tay phía sau lưng còn khó chịu ra thì còn lại hầu như đều đã khôi phục như lúc ban đầu. Ngay cả Thượng Ất cũng cảm thấy chỉ cần chỗ cuối cùng kia được khôi phục thì nhất định sẽ phát sinh điều thần kỳ gì đó!

 

“Nào, đánh đi, đừng có mà dừng lại!” Thượng Ất kéo quần áo của mình ra và quát Vân Lăng, Vân Lãng suýt chút nữa tức đến nổ mũi hét: "Ông nhổ vào, đã thấy qua kiêu ngạo nhưng chưa từng thấy ai lớn lối đến như mày! Ông... ông đây không nghe lời mày nữa, không đánh nữa, mệt rồi!"

 

Vân Lãng nói xong xoay người rời đi, trong lúc đó không ai để ý tới tay hắn đang run rẩy liên tục. Hắn đánh thực sự rất đã tay, nhưng đồng thời cũng càng ngày càng kinh ngạc, khả năng chịu đòn của Thượng Ất gần như phi nhân loại, Vân Lãng chưa từng thấy người nào kháng đánh tốt như vậy!

 

"Đồ nhát gan, về sau mày theo họ của tao, gọi là Thượng Lãng đi!"

 

Âm thanh thản nhiên vang lên từ phía sau truyền tới, sự khinh thường trong miệng của Thượng Ất thì tất cả sinh vật trong phạm vi trăm mét đều có thể nghe ra.

 

"Mày nói cái gì? Mày nói lại lần nữa?" Cánh tay Vân Lãng bắt đầu phát ra hỏa diễm, trong mắt hiện lên sát ý.

 

"Tao nói từ nay mày sẽ theo họ của tao, gọi là Thượng Lãng..." Thượng Ất chưa kịp nói xong, một ngọn lửa cực lớn đã đánh thẳng vào người y. Cùng lúc đó, Vân Lãng tức giận lao về phía trước, nhưng đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu "Á", một giây tiếp theo Vân Lãng đã bị đánh vào không trung như một quả đạn pháo.

 

 

"Cái gì, chuyện gì xảy ra? Thượng Ất, cậu..." Vũ Văn Tinh kinh ngạc, những người khác cũng giống như hắn, lúc này không ai kịp phản ứng, tất cả đều nhìn chằm chằm về phía Thượng Ất đến ngẩn người.

 

Trước mặt mọi người, hai thứ kỳ lạ khổng lồ đang từ từ hiện ra trên đầu Thượng Ất, mặt trời chiếu rọi xuống mặt đất hai cái bóng mờ... Đó là hình vẽ của hai cái cánh khổng lồ!

 

Đôi cánh ác ma!

 

Cứ như vậy, hai cánh xương đen to lớn đột ngột xuất hiện trước mặt mọi người, giống như đôi cánh thiên thần ngâm trong bể dung nham, không chỉ biến đổi màu sắc mà còn tăng thêm kinh hãi vô tận cho Thượng Ất vốn đã toàn thân đầy máu.

 

Sau Thao Thiết Cốt Cung và Tinh Vực Cốt Đao, cơ thể Thượng Ất đã xảy ra dị biến lần thứ ba. Dưới hai tầng công kích của trích tinh huyết và nguyên tố hệ hỏa, vị trí hai bả vai của tinh không đồ trong cơ thể Thượng Ất hoàn toàn được thắp sáng.

 

Và người đầu tiên chịu đòn là Vân Lãng... Đôi cánh ác ma của Thượng Ất từ từ bung ra, cánh khổng lồ dài tới hơn bốn mét, giống như hai cánh cửa sắt, chập chờn trên không trung tùy ý vẫy ra một cái. Vân Lãng giống như con kiến trên đầu ngón tay loài người, vèo một cái là bị búng bay đi mất.

 

"Đây có tính là trong họa được phúc không?"

 

Thượng Ất cúi đầu nhìn chằm chằm cái bóng đôi cánh mới mọc của mình, từng đợt cảm giác mới lạ dâng lên.

 

Nó trông giống như hai cánh tay, nhưng chúng linh hoạt hơn cánh tay. Chỉ với một chuyển động nhẹ, một làn sóng uy lực chạy dọc từ vai đến tận gốc cánh rồi lan ra từng chỗ lồi lên sắc nhọn trên đầu cánh khiến người nhìn sợ hãi vì độ sắc bén có một không hai của chúng.

 

Và mặc dù đôi cánh này không có lông vũ, nhưng lớp màng thịt bao phủ xương thỉnh thoảng tỏa ra ánh đen, mỗi lần run lên đều phát ra âm thanh

 

 

gào thét trầm thấp, dường như có thể chặn được đòn tấn công hung tợn nhất trên đời, còn khả năng phòng thủ thì lại càng kinh người.

 

Nhưng nếu là cánh, nó có thể bay như chim được không?

 

Tâm tùy ý động, đôi cánh ác ma của Thượng Ất đột nhiên đập mạnh, tạo ra một cơn lốc cực lớn thổi bay các vật dụng trong phòng ra từng mảnh, thậm chí không ít các dị năng giả dũng mãnh bên cạnh cũng bị cuồng phong bất ngờ làm cho choáng váng.

 

Bay lên rồi!

 

Khi chân vừa rời mặt đất, Thượng Ất đột nhiên cảm thấy thế giới trong mắt mình đã thay đổi. Giờ phút này, lực của hai cánh thay thế quy luật trọng lực, Thượng Ất cảm thấy tự do vô cùng. Đặc biệt là khi hắn từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt ngưỡng mộ khiếp sợ của mọi người khiến Thượng Ất cảm giác mình như một vị thần đang trông xuống các sinh linh!

 

"Phần phật!"

 

Đôi cánh ác ma lại vỗ, Thượng Ất đang muốn bay về phía cửa theo bản năng. Trời xanh đang hấp dẫn hắn, Thượng Ất thật nôn nao muốn bay cho thỏa chí!

 

"Xuống đây, mày không được phép đi!"

 

Lại là Vân Lãng, bị đôi cánh của Thượng Ất vỗ trúng không làm cho cậu ta sợ hãi, ngược lại càng khơi dậy ngọn lửa cuồng bạo trong lòng tên thiếu niên kiêu ngạo này. Là một chiến sĩ nguyên tố độc nhất vô nhị, Vân Lãng chưa bao giờ chật vật như vậy.

 

Lúc này không cần tiến sĩ L căn dặn, Vân Lãng cũng muốn ra tay với Thượng Ất, cho dù sau khi Thượng Ất biến hình trông cực kỳ đáng sợ, cậu ta cũng không sợ... bởi vì cậu ta là chiến sĩ nguyên tố bất khả chiến bại!

 

Nhưng ngay trước khi con rồng lửa của Vân Lãng ra chiêu, một bóng dáng to lớn, đáng sợ khác đã lao lên trước.

 

 

Đó là một con vượn khổng lồ với đôi mắt đỏ như máu, hàm răng sắc nhọn, mỗi một bước đi đều nghiền vô số bàn ghế thành tro bụi!

 

Lúc này con vượn khổng lồ vô cùng hối hận, một thoáng lúc giọt tinh huyết ở cây gậy thiên giới tan biến trên ngực Thượng Ất, nó chợt nhận ra dường như mình đã đánh mất thứ quý giá nhất.

 

Nó nhớ lại khi nó khoác lên chiến giáp thiên giới, dường như một ít tinh huyết cũng đã dung nhập vào cơ thể nó, sau đó nó liền mở linh trí lấy được sức mạnh vô thượng. Đây là một loại truyền thừa... truyền thừa đến từ thiên giới. Nhưng không ngờ cây gậy thiên giới lại có loại truyền thừa này, mà nó lại tự tay dâng truyền thừa này cho Thượng Ất!

 

 

0.11112 sec| 2423.227 kb