Chương 285. Át chủ bài cố hết sức

 

Trong phòng thí nghiệm, Lý Đông Thành vươn tay cởi một cây roi dài màu đen trên người, roi nhọn bùng lên một tiếng thét chói tai vụt trên không trung, con vượn khổng lồ đang cuồng bạo kia đột nhiên dừng lại.

 

“Hừ hừ, xem ra mày vẫn còn nhớ rõ mùi roi của tao. Tao ra lệnh cho mày lập tức ngồi xuống đất, nếu không tao sẽ cho mày nổ tung.”

 

Lý Đông Thành lớn tiếng khiển trách con vượn khổng lồ, nhưng ánh mắt vẫn không ngừng liếc nhìn thanh thần côn trong dung dịch. Trong vô thức, thí nghiệm đã đến thời khắc mấu chốt nhất. Liệu nó có thể giải đáp được bí ẩn của thiên giới hay không, tất cả đều nằm ở việc thí nghiệm này có thể cho ra được bao nhiêu dữ liệu hữu ích. Mà điều này, cần có thời gian.

 

Thực ra trong lòng Lý Đông Thành rất rõ, con vượn khổng lồ này đã không còn là con khỉ nhỏ bé nhút nhát của ngày hôm qua nữa. Đây là một con quái thú ăn thịt người, nếu chẳng may bị bắt, con thú này nhất định có thể xé xác hắn ra thành từng mảnh chỉ trong vài giây.

 

Nhưng mà thí nghiệm bắt buộc phải được hoàn thành, tiến sĩ L nói, điều này có liên quan đến căn cứ quốc tế trong tương lai, và thậm chí cả việc đất nước Trung Quốc có thể tiếp tục tồn tại trong những ngày mạt thế hay không. Vì vậy, phải chấp nhận rủi ro, ngay cả khi anh biết rằng anh có thể sẽ chết!

 

“Gầm…”

 

 

Con vượn khổng lồ gầm lên một tiếng trầm thấp, biểu cảm bạo ngược của nó dần dần dịu đi. Có vẻ như nó nhận thấy rằng những con người nhỏ bé dưới chân có phần quen thuộc. Nhưng trong giây tiếp theo, khi ánh mắt nó rơi vào cây roi dài trên tay Lý Đông Thành, một cơn tức giận dữ dội ngay lập tức bốc lên từ trái tim của con vượn khổng lồ!

 

Roi da! Roi da chết tiệt! Trận đòn roi đó khiến nó mất ngủ và tủi nhục không biết bao nhiêu ngày đêm!

 

Những ký ức về quá khứ tràn ngập trong tâm trí của con vượn khổng lồ, hình ảnh Lý Đông Thành cầm roi đánh liên tục vào nó và cả những người bạn đồng hành của nó như một mũi kim thép đâm vào tim nó, khiến nó bất giác run lên.

 

“Báo thù, ta muốn báo thù! Ta muốn tất cả những người đã mang đến sự sỉ nhục cho ta phải chết! Ta sẽ đập nát tất cả mọi thứ ở đây, tất cả mọi thứ phải bị đập nát!”

 

Con vượn khổng lồ đột nhiên đứng thẳng dậy. Có tiếng rắc rắc phát ra từ trên mái của phòng thí nghiệm, những mảnh đá xi măng trộn lẫn với vô số ngọn đèn vỡ đổ xuống.

 

Thân ảnh to lớn cao gần bốn mét đứng thẳng dậy, ánh mắt lạnh lùng quét qua tất cả mọi người trong phòng. Hai cánh tay nó đột nhiên chồm về phía trước, một nhà khoa học không kịp chạy thoát bị tóm lấy đã hét lên.

 

“Súc sinh! Mày dám đánh người!”

 

Bốp!

 

Lý Đông Thành bị hành vi khiêu khích của con vượn khổng lồ chọc tức, roi dài trên tay nặng nề rơi xuống, trên người con vượn khổng lồ xuất hiện một vệt máu tươi. Nhưng ngay giây tiếp theo khi Lý Đông Thành định rút roi dài ra thì bất ngờ có một luồng sức mạnh bùng phát từ cuối roi dài, làm toàn bộ cơ thể Lý Đông Thành lao về phía con vượn khổng lồ.

 

“Không hay rồi!”

 

 

Lý Đông Thành nhìn lòng bàn tay con vượn khổng lồ phóng đại trước mặt, trong lòng thầm nói không hay rồi. Vô thức, con vượn khổng lồ không còn đã không còn là con vượn nhỏ ngu dốt nữa, vậy mà nó lại đặt cho y một cái bẫy. Con thú này thà bị roi đánh vào người để tự mình nắm lấy cái roi, mưu mô suy tính cẩn thận không thua bất cứ con người nào.

 

“Này, đừng có giả chết nữa, mau ngăn cản con vượn này đi. Còn có cậu, tôi có lòng tốt nói chuyện với cậu, vậy mà cậu lại nhân cơ hội cướp thẻ của tôi. Cậu khiến tôi quá thất vọng rồi! Đừng quên, cậu vẫn còn nợ tôi một bình dinh dưỡng nữa đấy, chờ giải quyết xong đống này, chúng ta phải tính toán cho tốt!”

 

Vũ Văn Tinh tròn mắt nhìn Thượng Ất. Phía sau anh ta, hàng chục vệ binh nhanh nhẹn với sức mạnh siêu nhiên cũng đang xông vào, người xông vào đầu tiên chính là chiến sĩ nguyên tố Vân Lãng.

 

Vào thời khắc quan trọng, Vũ Văn Tinh, người có khả năng dịch chuyển tức thời, là người đến đầu tiên, không chỉ để giải cứu Lý Đông Thành mà còn để phong ấn hoàn toàn đường thoát của con vượn khổng lồ và Thượng Ất. Nhìn tình hình, chỉ cần Vân Lãng giết chết con vượn khổng lồ, không bao lâu nữa tình hình sẽ bị quân đội hoàn toàn khống chế.

 

Bỗng nhiên, con vượn khổng lồ rống lên, tim Thượng Ất cũng hoàn toàn lạnh xuống.

 

Tiêu rồi, bây giờ thậm chí đến 36% cơ hội chạy thoát cũng không có. Trừ khi con vượn khổng lồ này có thể thể hiện sức mạnh của mình một lần nữa và giết tất cả mọi người… Nhưng điều này sao có thể chứ. Đừng nói Vũ Văn Tinh với hàng tá những người siêu phàm này, chỉ riêng Vân Lãng thôi cũng đã đủ cho con vượn khổng lồ này ăn đủ rồi, còn có tên tiến sĩ L đột biến não bất thường đó nữa… làm sao đây, mình phải làm sao đây?”

 

Thượng Ất lo lắng, ánh mắt chợt lóe lên dừng ở trên bình thủy tinh ở giữa bệ thí nghiệm.

 

“Thanh kim loại này là một bộ phận khác của thiên thể đúng không? Con vượn khổng lồ đó trở nên mạnh mẽ vì mặc áo giáp thiên thể, nếu như lấy được thanh kim loại đó…”

 

 

Những suy nghĩ táo bạo lặng lẽ xuất hiện, Thượng Ất không còn do dự nữa, lợi dụng con vượn khổng lồ điên cuồng tấn công đám đông xung quanh, nó khẽ chạm vào cây gậy thiên giới trong dung dịch màu lam. Nhưng mà chính tại lúc này, hai khẩu súng năng lượng dường như hoàn toàn giải phóng hoa văn thần bí của gậy thiên giới, chỉ nhìn thấy một vầng hào quang màu vàng bùng phát, âm thanh du dương như tiếng chuông, tiếng trống vang lên khắp nơi.

 

Lúc này, tất cả mọi người đều nảy ra một ý tưởng kỳ quái… thanh kim loại này vậy mà… sống rồi!

 

“Ái ui!”

 

Dường như là tâm linh kết nối, bộ giáp đen của con vượn khổng lồ trong cũng bộc phát ra ánh sáng. Nhưng sau khi con vượn khổng lồ nhìn lên bầu trời và gầm lên, đôi mắt của nó rời khỏi đám đông rồi lao về phía cây gậy thiên giới giống như là cây gậy này còn quan trọng hơn cả tính mạng của nó vậy.

 

“Không hay rồi! Áo giáp và thanh kim loại sản sinh cộng hưởng!”

 

 

0.10629 sec| 2417.031 kb