Editor: Trâm Rừng
Nghiêm Sâm Bác mỉm cười, “sau đó thì sao?”
"Chậc!" Tô Sầm ngồi dậy, đàn ông cũng có một trái tim buôn chuyện, "Tôi chỉ muốn biết Phó gia và An An đã phát triển tới đâu rồi?"
Hai ngày nay hầu như lúc nào họ cũng ở bên nhau, anh thật sự rất tò mò, tiểu An An có hạ gục được Phó ca hay không.
“Không biết.” Làm một trợ lý hợp cách, muốn từ trong miệng của Nghiêm Sâm Bác đạt được tin tức so với lên trời còn khó hơn.
Không có ý nghĩa. Tô Sầm thở dài, cùng lắm thì chờ An An xuống, anh sẽ hỏi người trong cuộc.
“Cậu tốt nhất đừng làm chuyện ngu xuẩn gì.” Nhìn bộ dạng của Tô Sầm, Nghêm Sâm Bác nhắc nhở,” Mặc dù gần đây tâm tình của Phó gia không tệ nhưng thời điểm cần giữ quy củ thì nên làm tốt.”
Nghiêm Sâm Bác có thể ở bên cạnh Phó Ý Chi nhiều năm như vậy, đánh bại vô số đối thủ rồi ngồi ở vị trí hiện tại, ngoài sự chân thành và năng lực, anh ấy còn phải có tầm nhìn. Đương nhiên, từ lâu anh đã thấy rằng tình cảm của Phó gia dành cho Phù An An là không bình thường.
Tuy nhiên nhìn về quá khứ, chỉ cần người Phó gia muốn, bất kể là của cải, quyền lực hay sắc đẹp, thì anh sẽ tự mình nắm bắt, hoặc có người xu nịnh dâng lên cho anh.
Kinh nghiệm và năng lực của anh đã làm nên tính cách của anh, cho dù anh rất thích Phù An An đi chăng nữa thì cũng cứng rắn muốn làm cho đối phương chủ động mở miệng trước. Loại tự phụ, khắc chế cùng cao ngạo kia đã khắc vào trong xương.
Mà Phù An An nhìn người như rất mơ hồ nhưng trong lòng lại tràn đầy ý nghĩ. Cô ấy biết chính xác những gì cô ấy cần và muốn; hiểu rõ ràng chính mình nên làm cái gì, không nên làm cái gì, làm cái gì là mạo hiểm, muốn ngăn chặn, không thể chạm vào.
Cô đã nói coi họ như anh em, thì coi họ như anh em. Cho dù cho tiên sinh có ưu tú, hoàn mỹ đến đâu thì việc nguy hiểm như có tình cảm nam nữ với Phó gia cũng sẽ bị cô cứng rắn ngăn chặn lại. Nhìn thì như có vẻ hèn nhát. Trên thực tế lại vô cùng thanh tỉnh.
Ở “Mang”, hiếm có đứa trẻ nào có thể tìm được chỗ đứng của mình một cách khôn ngoan như vậy và nổ lực chỉ để sống sót.
Tính cách của hai người đã quyết định trước bọn họ không thể ở bên nhau dễ dàng như vậy. Mà cho dù An An mơ hồ cảm nhận được, cũng hoặc là nghĩ đi chỗ khác, hoặc là giả bộ mơ hồ.
Trong hai người này, người có vẻ mạnh mẽ và chắc chắn nhất thực ra lại là người bị lúng sâu nhất. Nghiêm Sâm Bác lắc đầu, nếu như tiên sinh không chủ động nói ra, anh ấy sẽ không bao giờ đợi được đến ngày An An chủ động nói ra.
Tô Sầm nhìn xem dáng vẻ của Nghiêm Sâm Bác, anh ngáp một cái rồi đứng lên mặc áo khoác vào. Haizzzz, lão Nghiêm lại rơi vào thế giới của chính mình rồi.
Thật không có ý nghĩa. Trông đợi nửa ngày muốn biết một ít thông tin, kết quả ngồi nhìn lão Nghiêm lắc đầu. Ở đây còn không bằng đi xem quán bar của mình.
Nghiêm Sâm Bác nhìn anh nói, "Gần đây bên ngoài không yên bình, cậu nên chú ý cẩn thận một chút."
“Biết rồi.” Tô Sầm gật đầu, "Quán bar có chút việc, tôi lập tức trở lại."
Phòng huấn luyện, Phù An An đang tập trung luyện tập. Thẳng cho đến giờ ăn cơm cô mới lặng lẽ đi xuống. Khi đi ngang qua cửa phòng làm việc, Phó baba đang nói chuyện điện thoại với ai đó, cô nghĩ nghĩ rồi đi xuống trước.
Lúc này Chương Tân Thành cũng đã trở lại. Phù An An chào hỏi anh, hơn nữa còn hỏi thêm về tình hình của tiểu thanh mai.
"Sư phụ, Trương Viện Viện dạo này học có tốt không?" Mở miệng ra là y như cha mẹ.
Chương Tân Thành nghe vậy nhìn cô một cái, tiếp đó gật đầu, “còn tốt.”
“Sư phụ, anh không nên vì anh không quen thuộc với cô ấy mà nương tay. Nếu cô ấy lười biếng, mất tập trung, không hoàn thành nhiệm vụ huấn luyện, v.v., nên trừng phạt thì cứ trừng phạt, đối đãi giống như tôi vậy." Phù An An nói nghiêm túc, phảng phất như lúc phụ huynh gặp được giáo viên, lời thề son sắt nói với giáo viên – nếu con của tôi ở trường học không nghe lời, học tập không giỏi, lão sư muốn đánh thì cứ đánh giống như tôi vậy.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo